“Thích kiểu nào? Màu gì?” Tư Đồ Không nghe giọng điệu quá mức tùy ý của cô thì có chút bất mãn, nhưng anh vẫn nhịn, anh lại tỉ mỉ hỏi ý kiến cô.
“Màu thì chọn màu trắng đi, những cái khác anh cứ xem rồi chọn đi.” Liễu Ảnh thật sự không có yêu cầu gì, nhưng cô biết một khi anh đã truy hỏi, nếu cô không trả lời thì anh nhất định sẽ không chịu ngừng, nên đành nói đại một màu.
“Màu trắng? Em thích màu trắng?” Con ngươi Tư Đồ Không khẽ lóe, hỏi lại lần nữa, anh đang nghĩ màu mà bình thường cô thích là màu trắng sao?
Những thứ bình thường anh mua, cô trước giờ sẽ không chủ động dùng, phần lớn đều chưa từng mở ra, lúc anh mua những thứ đó về, cô cũng chưa từng nói thích hay không thích.
Bình thường cô cũng ít khi tự mình mua đồ.
Cho nên anh thật sự không biết cô thích màu gì.
“Ừ.” Liễu Ảnh khẽ đáp, cô quay đầu, rũ mắt, giấu đi tất cả cảm xúc trong ánh mắt.
Thực ra cô không thích màu trắng, ngược lại cô thích màu đỏ hơn.
Cô ở cùng Tư Đồ Không năm năm, ngay cả cô thích màu gì anh cũng không biết, cô cũng không rõ anh ép cô ở bên cạnh có ý nghĩa gì?
Thật sự là vì tra tấn lẫn nhau sao?
“Được, tôi đi mua cho em.” Tư Đồ Không nhìn biểu cảm cô, không hỏi nhiều nữa, trong lòng đã có quyết định. Đam Mỹ Sắc
Liễu Ảnh rũ mắt ngồi trên sofa, cô không trả lời, cũng không đứng dậy.
Anh nhìn cô, thầm thở ra một hơi, sau đó khom người, mặt anh đặt trên cổ cô, khẽ hôn lên: “Bảo bối, đừng ngồi ngây ở đây, lên lầu nghỉ ngơi một lát.”
“Không sao, tôi không mệt, tôi ngồi đây một lát.” Liễu Ảnh không muốn cử động, cô cảm thấy mình lúc này như không có chút sức lực nào.
“Em biết không? Anh hi vọng em vui vẻ.” Tư Đồ Không nhìn ra cô không vui, anh ép cô ở lại bên mình, nhưng anh thật sự hi vọng cô có thể vui vẻ.
Liễu Ảnh nghe thấy lời của anh, cơ thể khẽ nhúc nhích, nhưng mắt cô vẫn rũ xuống, chậm rãi hỏi: “Nếu tôi ở đây không vui, anh sẽ thả tôi đi sao?”
Trái tim Tư Đồ Không trực tiếp rơi xuống đáy, giây lát sau, mắt anh khẽ híp lại, trầm giọng nói: “Sẽ không.”
Dù biết rõ cô không vui, anh cũng không thể thả cô đi, không thể!!
“Ừ, tôi biết rồi.” Khóe môi cô khẽ cong lên như mỉm cười, nhưng nhìn lại không có bao nhiêu ý cười, sau đó cô bỗng đứng dậy, cách xa anh: “Tôi lên lầu.”
Nói xong thì không để ý tới anh nữa, thậm chí còn không thèm quay đầu liếc anh một cái bèn đi thẳng lên lầu.
Tư Đồ Không híp mắt trầm xuống, bất giác vươn tay ra, muốn giữ lấy cô, nhưng một khắc sau, anh vẫn nhịn được, anh bắt được cô thì sao?
Anh nhìn cô lên lầu, vào phòng, sau đó mới lại rời đi.
Anh ra khỏi biệt thự, bước lên xe, khuôn mặt âm trầm như mưa to gió lớn.
Tài xế Lý hoàn toàn kinh ngạc, tổng giám đốc lúc quay về rõ ràng nhìn còn rất vui vẻ, sao vào một chuyến đi ra lại hoàn toàn thay đổi rồi?
Rốt cuộc là chuyện gì?
Cãi nhau với cô Liễu sao?
Nhưng cô Liễu dịu dàng như vậy, hiểu ý như vậy, hẳn không thể cãi nhau với tổng giám đốc đi?
Nhất định là vấn đề của bản thân tổng giám đốc.
Tài xế Lý trước đó còn nói rất nhiều, bây giờ thấy dáng vẻ này của tổng giám đốc nhà mình thì một câu cũng không dám lên tiếng.
Lúc sắp chạng vạng, Liễu Ảnh nhìn thấy bài thanh minh tin tức Tư Đồ Không sắp kết hôn hôm qua trên mạng.
Các truyền thông lớn đưa ra thanh minh, nói tin tức không chính xác, nói có người cố ý phát tán tin tức sai lệch.
Đương nhiên, không nghe thấy bà Tư Đồ trong bài đăng, bài đăng trước đó nói Tư Đồ Không sắp kết hôn cũng không nhắc tới những tin tức đó là do bà Tư Đồ nói ra.
Vì bà Tư Đồ trước đó đã làm quan hệ với các truyền thông lớn rồi.
Liễu Ảnh thấy những tin tức thanh minh này thì khẽ cau mày, trước đó Tư Đồ Không đã nói với cô những tin tức đó là giả.
Lời anh nói cô vẫn tin, người đàn ông đó quá kiêu ngạo, quá cuồng vọng, căn bản khinh thường việc nói dối.
Nhưng những tin tức đó là thật hay giả đối với cô mà nói đều không quan trọng, cô cũng không quan tâm.
Nhưng cô không nghĩ tới chỉ mới ngắn ngủi không tới một ngày mà các truyền thông lớn đều đã viết bài thanh minh, chuyện cứ giải quyết như vậy sao?
Liễu Ảnh nhìn tin tức trên mạng, ngây người, thực ra cô lại muốn chuyện Tư Đồ Không sắp kết hôn với cô Mục là thật, như vậy cô càng dễ rời đi hơn.
Cô tùy ý chuyển mắt, sau đó đóng máy tính, cô nhớ ra, cô vẫn chưa mua thuốc tránh thai khẩn cấp, thời gian hữu hiệu của thuốc rất dài, bây giờ vẫn còn kịp.
Cô sửa soạn sơ một chút, sau đó xuống lầu, thay giày liền ra ngoài, cách biệt thự không xa có một nhà thuốc.
Trước đây Tư Đồ Không nói không cho cô ra ngoài, với tác phong của anh, rất có khả năng sẽ cho người canh giữ bên ngoài, cho nên chỉ sợ cô không thể đi xa được.
Cô nghĩ chỉ cần mình đi xa một chút thôi thì e rằng có khả năng sẽ bị người của anh bắt về.
Liễu Ảnh ra khỏi biệt thự, ánh mắt bất giác nhìn xung quanh, không phát hiện ai khả nghi.
Nhưng cô không phát hiện không có nghĩa rằng Tư Đồ Không không cho người thầm quan sát cô.
Người anh tìm nhất định không phải loại bao cỏ.
Liễu Ảnh biết có những chuyện cô không cách nào khống chế được, điều cô có thể làm chính là không để ý tới.
Ra khỏi biệt thự, cô đi thẳng tới nhà thuốc, không để ý tới những chuyện khác nữa.
“Bán cho tôi một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp được không?” Vào nhà thuốc, cô đi thẳng tới trước mặt nhân viên phục vụ.
“Một hộp sao? Loại thuốc này một viên là đủ rồi, không cần một hộp, loại này không giống với thuốc dùng lâu dài, loại khẩn cấp này rất tổn hại phụ nữ, không thể uống nhiều.” Phục vụ là phụ nữ, cho nên có lòng tốt nhắc nhở cô.
“Tôi biết, cô bán cho tôi một hộp, để dùng khi cần.” Cô đương nhiên biết loại thuốc này một viên đã đủ rồi, nhưng cô sợ lại xảy ra chuyện như tối qua.
Mặc dù Tư Đồ Không từng nói không có sự đồng ý của cô thì sẽ không đụng vào cô, nhưng cô vẫn không tin câu này của anh.
“Thuốc tránh thai khẩn cấp này thật sự không thể uống nhiều, tôi đề nghị cô đừng dùng phương pháp tránh thai này, cô có thể dùng thuốc uống lâu dài.” Nỗi khổ của phụ nữ chỉ có phụ nữ hiểu, cho nên phục vụ vẫn nói thêm một câu.
“Ừm.” Liễu Ảnh biết cô ấy có lòng tốt, khẽ gật đầu đáp.
Phục vụ cầm hộp thuốc tới, đưa cho cô.
Cô liền mở ra, lấy ra một viên, từ tối qua đến bây giờ đã khá lâu rồi, cho nên cô phải uống nhanh mới được.
“Tôi rót giúp cô ly nước nhé?” Phục vụ thấy động tác của cô thì vội lấy ly rót cho cô cốc nước.
Có lẽ dáng vẻ cô lúc này quá tiều tụy nên khiến phục vụ nhìn không đành lòng.
“Cảm ơn.” Cô sững sờ, nhận ly nước, mỉm cười, sau đó mới bỏ thuốc vào miệng.
“Em đang làm gì?” Chỉ là, cô vừa đặt thuốc tới bên miệng thì một giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...