Cô tuyệt đối không cho phép mình quay lại cuộc sống như vậy!
"Không cần em chi tiền." Tư Đồ Không nghe cô nói thì không nhịn được cười, người phụ nữ của anh ta không có tiền dùng sao? Đương nhiên anh ta điện thoại cho cô, cũng không cần cô chi tiền.
"Anh muốn tôi chi tiền thì hiện tại tôi cũng không có, lần trước lúc tôi mua điện thoại thì cũng dùng hết tiền rồi." Con ngươi xinh đẹp của Liễu Ảnh nhìn anh ta, cô nói câu này rất tự nhiên giống như nụ cười, nghe giống như chỉ thuận miệng nói.
Nhưng con ngươi của Tư Đồ Không lập tức trầm xuống, cô nói lần trước mua điện thoại thì cũng dùng hết tiền rồi, làn trước, cô mua điện thoại? Đó là cô mua cho Bùi Dật Duy.
Con ngươi của anh ta hơi trầm xuống nhìn cô, anh ta nhìn vẻ mặt tươi cười của cô thì tự nhủ nói mình suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ cô thật sự chỉ thuận miệng nói mà thôi!!
"Em ở nhà nghỉ ngơi đi." Tư Đồ Không không muốn tiếp tục đề tài này, anh ta cũng biết năm năm qua cô vẫn luôn chưa từng tiền của mình, bình thường cô tiêu xài đều dựa vào số tiền kiếm được, mỗi ngày cô vất vả làm việc cũng không kiếm được nhiều tiền, cho nên bình thường cô rất tiết kiệm, nhưng lúc cô mua điện thoại cho Bùi Dật Duy lại vô cùng hào phóng.
Chỉ cần anh ta nhớ tới chuyện kia thì tâm trạng vô cùng không tốt.
"Được." Liễu Ảnh cười khẽ ngoan ngoãn đồng ý, nhìn không ra bất cứ sự không vui nào, nghe có vẻ vô cùng vui vẻ.
Con ngươi của Tư Đồ Không lại trầm xuống, anh ta thở dài, anh ta tự nhủ nói từ từ, không thể vội vàng, dù sao cô có khúc mắc, sự khúc mắc trong năm năm qua không thể tháo ra nhanh như vậy được, cho nên anh ta phải kiên nhẫn.
Tư Đồ Không nhìn cô cười cười, nhưng lúc này anh ta cười nhìn có chút miễn cưỡng, anh ta không nói gì nữa, sau đó rời đi.
Sau khi Tư Đồ Không rời khỏi biệt thự cũng không định đến công ty, trong công ty chắc chắn có việc cần làm, nhưng không nhất định phải giải quyết vào hôm nay, anh ta muốn đến trung tâm thương mai trước, tự mình mua điện thoại cho cô.
Nhưng lúc Tư Đồ Không ở trên xe thì lại gọi cho bà Tư Đồ.
"Mẹ, con hy vọng chuyện trên mạng có thể mau chóng giải quyết." Tư Đồ Không nghĩ đến chuyện lúc nãy Liễu Ảnh nói muốn anh ta đi dạo phố xem phim với mình, anh ta thật sự rất muốn đi với cô.
Cho nên anh ta hy vọng những tin tức liên quan đến chuyện kết hôn của anh ta và Mục Sở Sở kết nhanh chóng kết thúc, mẹ đã nói sẽ xử lý, vì vậy anh ta gọi đến thúc giục bà Tư Đồ.
Mẹ gây ra chuyện này, hơn nữa mẹ ra mặt giải quyết chuyện này thì đơn giản và dễ dàng hơn nhiều so với anh ta.
"Sao con đột nhiên vội vàng như vậy?" Giọng của bà Tư Đồ vẫn dịu dàng: "Có phải cô gái mà con thích tức giận đúng không?"
Tư Đồ Không nghĩ đến phản ứng của Liễu Ảnh nhìn thấy những tin tức đó thì trong lòng không nhịn được buồn bực, nhưng hiện tại bà Tư Đồ hỏi như vậy, anh ta thuận theo lời bà Tư Đồ nói, thấp giọng lên tiếng.
"Cô gái người ta tức giận cũng bình thường, chuyện này là do mẹ gây ra nên con yên tâm đi, mẹ sẽ nhanh chóng giải quyết, sẽ không làm cho cô gái con thích hiểu lầm con đâu." Bà Tư Đồ nói những lời này đều nghĩ cho Tư Đồ Không, vô cùng hiểu lòng người.
"Vâng." Tư Đồ Không nghe bà Tư Đồ nói thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh ta hiểu rõ mẹ mình, nếu mẹ đã nói mau chóng giải quyết thì chắc chắn sẽ nhanh chóng giải quyết.
Cho dù mẹ có gây ra chuyện này hay không, cho dù lúc trước mục đích của mẹ là gì, hiện tại mẹ đã đồng ý giải quyết thì chuyện này sẽ không sao.
"Đúng rồi, con thật sự không định đưa cô gái con thích về cho mẹ gặp sao?" Bà Tư Đồ rất tự nhiên lại hỏi một câu, câu này cũng không có vấn đề gì, mẹ muốn nhìn thấy cô gái mà con trai mình thích là chuyện rất bình thường.
Hơn nữa mẹ chủ động muốn gặp cô gái kia cũng chứng tỏ rất coi trọng chuyện này.
"Nếu có cơ hội thích hợp thì con sẽ đưa cô ấy đến gặp mẹ." Lần này Tư Đồ Không không từ chối, nhưng anh ta cũng không đồng ý.
Thứ gọi là cơ hội thích hợp để lại rất nhiều không gian và thời gian cho nhau.
"Được rồi, được rồi, tùy con, tùy con thôi, con muốn đưa cô bé về lúc nào thì đưa, mẹ không ép con, tránh dọa sợ cô gái con thích bỏ chạy, con trai của mẹ khó khăn lắm mới thích một người, nếu mẹ dọa người ta bỏ chạy thì không phải con trai mẹ sẽ liều mạng với mẹ sao?" Bà Tư Đồ ở bên kia nửa thật nửa giả cười nói.
"Cô ấy không dễ bị dọa sợ đâu." Tư Đồ Không nghĩ đến biểu hiện của Liễu Ảnh thì bản năng nói một câu, dọa cô bỏ chạy sao? Cô cũng không phải là người nhát gan như thế.
"Vậy thì không thể tốt hơn." Bà Tư Đồ ở bên kia cười cười: "Con không chịu đưa cô gái người ta về thì thôi, vậy khi nào con về nhà ăn cơm với mẹ?"
Bà Tư Đồ dừng một chút, không đợi Tư Đồ Không trả lời, bà lại nói: "Ngày mai là kỷ niệm ngày kết hôn của ba mẹ, ba con không còn nữa, ngày mai chỉ có một mình mẹ, hay là ngày mai con về nhà ăn cơm với mẹ đi."
Trong giọng nói của Bà Tư Đồ mang theo sự nhớ nhung và thương cảm, làm cho người nghe không đành lòng.
Tư Đồ Không nghe Bà Tư Đồ nói thì trên mặt có chút đau xót, ba đã qua đời rất nhiều năm, mấy năm nay mẹ chỉ có một mình, ngày mai còn là kỷ niệm ngày kết hôn của ba mẹ, một mình mẹ chắc chắn sẽ rất buồn.
"Được, trưa mai con sẽ về nhà ăn cơm." Tư Đồ Không thật sự không đành lòng từ chối, nhưng Tư Đồ Không đồng ý về nhà vào buổi trưa, anh ta nghĩ với năng lực của mẹ thì trước tối ngày mai đã có thể giải quyết xong chuyện kia.
Sau khi chuyện kia được giải quyết thì buổi tối anh ta sẽ đưa Liễu Ảnh ra ngoài ăn cơm.
"Được, được, được." Bà Tư Đồ liên tục nói ba chữ được, có thể thấy được lúc này bà vui vẻ thế nào: "Bây giờ mẹ sẽ nói với thím Lưu để chuẩn bị."
"Vâng." Tư Đồ Không nghe mẹ vui vẻ thì sắc mặt cũng dịu xuống rất nhiều, giọng nói hơi nhẹ nhàng.
"Vậy con làm việc đi, ngày mai mẹ chờ con về nhà." Bà Tư Đồ nói xong thì chủ động cúp điện thoại.
Đúng là vô cùng hiểu lòng người.
"Tổng giám đốc, hiện tại chúng ta đi đâu? Đến công ty sao?" Tài xế Lý thấy Tư Đồ Không cúp điện thoại thì hỏi một câu.
"Đến trung tâm thương mại." Tâm trạng của Tư Đồ Không không tệ, giọng nói cũng nhẹ nhàng không ít, chuyện kia có thể lập tức giải quyết làm cho anh ta vui vẻ, hơn nữa anh ta nghĩ đến chuyện đi mua đồ cho cô thì càng vui vẻ!
"Đến trung tâm thương mại? Tổng giám đốc muốn mua đồ sao?" Tài xế Lý sửng sốt, ông ta lái xe cho tổng giám đốc nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tổng giám đốc muốn đến trung tâm thương mại mua đồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...