Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Trình Nhu Nhu còn thỉnh thoảng không nhịn được nhìn về phía Hàn Nhã Thanh và Sở Bách Hà mấy lần, ánh mắt rõ ràng mang theo đắc ý và khoe khoang.

Bùi Doanh vẫn luôn ở bên cạnh Trình Nhu Nhu, nhìn như cô ta không làm gì cả.

Nhưng cô ta đã sắp xếp kế hoạch xong rồi, thật ra kế hoạch của cô ta đã bắt đầu, đang tiến hành một cách lặng lẽ.

Nhưng vì sau khi Bùi Doanh điều chỉnh, kế hoạch thật sự quá kín đáo, trong chốc lát Hàn Nhã Thanh vẫn chưa phát hiện ra.

“Cô ta đắc ý cái gì? Có cái gì để đắc ý chứ? Không phải chỉ là công chúa của Qủy Vực Chi Thành thôi sao? Qủy Vực Chi Thành đúng là lợi hại thật, thành chủ của Qủy Vực Chi Thành cũng lợi hại, nhưng cô ta có cái gì? Không phải chỉ có một người ba tốt thôi ư?” Bình thường Sở Bách Hà cũng xem thường loại người như Trình Nhu Nhu nhất, thấy ánh mắt rõ ràng là đang khoe khoang của Trình Nhu Nhu, Sở Bách Hà bật cười thành tiếng.

“Người ba tốt này của cô ta cũng không phải người bình thường, người ba tốt của cô ta là thành chủ của Qủy Vực Chi Thành, cho nên cô ta vẫn có vốn liếng này.” Bùi Vũ Ninh cũng chướng mắt người như Trình Nhu Nhu, nhưng Trình Nhu Nhu là công chúa của Qủy Vực Chi Thành, chỉ thân phận này đã đủ để cô ta cười to ra tiếng rồi.

“Không phải chỉ là mới nhận về à, có gì đặc biệt chứ, nhìn cô ta không giống thành chủ của Qủy Vực Chi Thành một chút nào, nói không chừng thật sự xét nghiệm nhầm rồi. Dù với năng lực của thành chủ Qủy Vực Chi Thành, khả năng nhầm lẫn là không lớn, nhưng việc đời khó đoán, ai có thể đảm bảo tuyệt đối không có sơ suất gì được?” Sở Bách Hà đúng là có ý kiến với Trình Nhu Nhu, nhưng Sở Bách Hà thật sự cũng nhận ra Trình Nhu Nhu không nên là con gái của Qủy Vực Chi Thành.

“Em biết chị không ưa cô ta, em cũng không ưa cô ta, nhưng chuyện chị nói là không có khả năng.” Về vấn đề chính sự, Bùi Vũ Ninh vẫn luôn rất bình tĩnh, cô sẽ không vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến phán đoán của mình.


Bùi Vũ Ninh cảm thấy chuyện Sở Bách Hà nói hoàn toàn không có khả năng.

“Tôi cũng biết là không có khả năng, nhưng tôi cảm thấy con gái của thành chủ Qủy Vực Chi Thành không nên là cô ta.” Sở Bách Hà hơi nhếch môi, tỏ vẻ đáng tiếc.

“Vậy chị cảm thấy con gái của thành chủ nên thế nào?” Bùi Vũ Ninh nhìn thấy dáng vẻ của Sở Bách Hà thì không nhịn được cười, có đôi khi Sở Bách Hà trông giống như một đứa trẻ vậy.

“Chị cảm thấy con gái của thành chủ Qủy Vực Chi Thành nên giống Thanh Thanh của chúng ta.” Trong mắt Sở Bách Hà có ánh sáng lóe lên, sau đó đột nhiên đảo mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, nói một câu rất hùng hồn.

Dù Sở Bách Hà nói rất hùng hồn, nhưng tuyệt đối là một lời nói theo cảm tính.

Đương nhiên nói chuyện như thế không thể xem là thật được.

Nhưng sau khi Bùi Vũ Ninh nghe thấy lời của Sở Bách Hà thì lại ngây người, Bùi Vũ Ninh cũng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, chợt im lặng, cũng không phản bác lại lời nói của Sở Bách Hà như hai lần trước.

Anh Phó cũng ngước mắt lên nhìn về phía Hàn Nhã Thành, vẻ mặt hơi thay đổi.

Sở Bách Hà vốn dĩ chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của hai người khác, cô ta cũng nhìn vào Hàn Nhã Thanh.

“Mọi người đều nhìn tôi như thế làm gì?” Hàn Nhã Thanh cũng không nghĩ nhiều cái gì, thấy mọi người đều nhìn mình như thế thì không nhịn được cười: “Sở Bách Hà chỉ thuận miệng nói thôi, phản ứng của mọi người là thế nào vậy?”

“Tớ nhận ra lời Bách Hà nói cũng đúng lắm, tớ cũng cảm thấy con gái của thành chủ Qủy Vực Chi Thành nên giống cậu.” Bùi Vũ Ninh trước giờ vẫn luôn bình tĩnh trong chính sự, xưa nay không làm việc theo cảm tính, lúc này lại hiếm khi phụ họa theo lời của Sở Bách Hà.

“Cậu cũng hồ đồ theo Bách Hà rồi hả.” Hàn Nhã Thanh không nhịn được lắc đầu, hai người kia còn nói nữa.

Sở Bách Hà hơi nhíu mày, sau đó đột nhiên đến gần Hàn Nhã Thanh, nói nhỏ: “Thanh Thanh, ba em thật sự là Hàn Trung Phương ư? Có phải mẹ em nhầm lẫn rồi không?”


Câu này của Sở Bách Hà chỉ là đùa giỡn, thật sự chỉ là đùa giỡn thôi.

Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời Sở Bách Hà nói thì ngây người, Hàn Trung Phương cũng không phải ba ruột của cô, lần trước vì chuyện Dương Bạc Vệ, cô cố ý đi xét nghiệm ADN, đã chứng minh được điều này.

Nhưng ngoài cô, cũng chỉ có Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng biết chuyện này thôi, cô không nói với ai nữa cả.

Bây giờ cô cũng không biết ba ruột của mình là ai, nhưng cô không đi điều tra, cũng không muốn đi điều tra.

Mẹ đã qua đời, chuyện này cũng không còn gì để tra xét nữa, vả lại trước khi mẹ mất bảo cô về nhà họ Hàn, chúng tỏ mẹ cũng không biết ba ruột của cô là ai.

Mà ba ruột kia của cô đã biết bao năm rồi chưa từng xuất hiện, đến khi mẹ cô qua đời cũng không thấy xuất hiện, cô cảm thấy không cần thiết phải đi tìm người kia nữa.

Nhưng dù bây giờ Hàn Nhã Thanh không biết ba mình là ai thì cô cũng không cho rằng mình và thành chủ của Qủy Vực Chi Thành có quan hệ gì.

“Thanh Thanh, tự nhiên cậu đờ người ra thế?” Sở Bách Hà thấy một lúc lâu Hàn Nhã Thanh không đáp lại thì khó hiểu nhìn cô: “Cậu nghĩ gì mà tập trung thế?”

“Không có gì, sau này đừng đùa như thế nữa.” Dù Hàn Nhã Thanh vẫn luôn không điều tra, cũng không muốn đi tìm ba ruột, nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng hoàn toàn không để ý.


Dù sao đó cũng là người thân cùng dòng máu với cô, sao có thể hoàn toàn không để bụng được?

“Ừm, không đùa nữa, không đùa nữa”, Sở Bách Hà nhìn thấy Hàn Nhã Thanh nghiêm túc thì vội vàng xin lỗi: “Thanh Thanh, chị sai rồi, chị sai rồi, em đừng để trong lòng.”

Sở Bách Hà hiểu rất rõ chuyện của Hàn Nhã Thanh, cô tưởng lời mình nói khi nãy chạm đến chuyện đau lòng của Hàn Nhã Thanh.

“Không sao?” Hàn Nhã Thanh cũng không đau lòng khổ sở vì chuyện trước kia, cô biết mẹ cũng không muốn thấy mình buồn, trước khi mẹ qua đời đưa cô đến nhà họ Hàn là vì để cô có một chỗ dựa.

Dù những người khác của nhà họ Hàn có thế nào, ông cụ Hàn cũng thật lòng với cô, có lẽ mẹ cũng biết rõ điều này mới đưa cô đến nhà họ Hàn.

Hàn Nhã Thanh không biết trước khi mẹ sinh có từng đi tìm ba ruột của cô không, nhưng Hàn Nhã Thanh biết mẹ vẫn luôn tránh né Dương Bạc Vệ, vào những lúc cuối đời, mẹ biết cô không phải đứa bé của nhà họ Hàn cũng không muốn đưa cô cho Dương Bạc Vệ.

Trước khi mẹ bệnh, dù có vất vả có khó khăn cách mấy cũng là một mình nuôi cô.

Nghĩ đến chuyện trước đây, Hàn Nhã Thanh hơi ngẩn ngơ, cho nên cô không phát hiện ra trong đám người dự tiệc lúc này, có người cầm điện thoại không biết đang tung tin gì, mà khi những người khác nhìn thấy tin tức trên điện thoại, vẻ mặt ai nấy nhìn về phía Hàn Nhã Thanh đều thay đổi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui