Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Anh sẽ…

Giờ phút này, anh Phó thật sự có một loại xúc động muốn trự tiếp giết chết người trước mặt này.

Anh ta nắm chặt ly rượu, không ngừng nắm chặt lại, nhìn ly rượu như sắp sửa bị bóp nát thành mảnh nhỏ trong tay anh ta.

Tuy rằng vừa rồi Sở Bách Hà đã lui ra một khoảng cách nhỏ, cách xa anh Phó một chút, nhưng mà cô ta vẫn cảm nhận được sát khí lạnh băng bao vây quanh mình, hàn ý lạnh thấu xương từng chút từng chút thấm vào da thịt của cô ta, lạnh băng đến mức cô ta vô thức run lên.

Người đàn ông này rất đáng sợ, thật sự đáng sợ, vốn tính cách của Sở Bách Hà không sợ trời không sợ đất, mấy năm nay bởi vì công việc cho nên cô cũng nhìn thấy rất nhiều trường hợp nguy hiểm, thậm chí chính mình cũng trải qua nhiều nguy hiểm, huống chi công việc của cô chính là nghiên cứu thuốc nổ, thuốc nổ thứ này vốn chính là cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng giờ phút này, Sở Bách Hà lại cảm thấy tất cả không tính là gì, tất cả những chuyện đã gặp phải đều kém sự nguy hiểm của anh Phó vào lúc này.

Hàn Nhã Thanh thản nhiên nhướng mày, cũng không phản ứng quá nhiều, hiển nhiên là Hàn Nhã Thanh không cảm thấy ngoài ý muốn đối với phản ứng của anh Phó lúc này, mấy ngày nay cô đều nhìn rõ những việc anh Phó làm.

Tâm tư của anh Phó đối vối Bùi Vũ Ninh có thể nói là hoàn toàn không che dấu.

Tuy rằng cô không biết vị anh Phó này, có thể nói là cô hoàn toàn không biết gì về anh Phó, nhưng anh Phó là Dương Tầm Chiêu mời đến.


Hàn Nhã Thanh cảm giác người có thể được Dương Tầm Chiêu mời đến tuyệt đối không kém anh, hơn nữa Hàn Nhã Thanh còn cảm thấy vị anh Phó này không hoàn toàn là vì mặt mũi của Dương Tầm Chiêu nên đến đây, cô đoán nếu không phải vì Bùi Vũ Ninh thì có thể anh Phó sẽ không đến.

Cho nên, thật ra Hàn Nhã Thanh đánh giá rất cao anh Phó này.

Hàn Nhã Thanh rất xác định, vị anh Phó này tuyệt đối không ngồi yên nhìn Bùi Vũ Ninh theo Miêu Ngôn trở về như vậy.

Chỉ là không biết tiếp theo vị anh Phó này sẽ làm gì?

“Đàn anh, xin lỗi anh, bây giờ em không thể về cùng anh được.” Khi tay Bùi Vũ Ninh sắp chạm vào tay Miêu Ngôn, cô đột nhiên dừng ại, nhớ tới một việc mà cô vẫn chưa giải quyết được.

Chính miệng cô đã đồng ý với người đàn ông kia, cô đã đồng ý với người đàn ông kia rồi nhưng vẫn chưa hoàn thành, cho nên bây giờ cô chưa thể về cùng đàn anh.

Nghe được lời nói của Bùi Vũ Ninh, mọi người đều kinh ngạc.

Bỗng chốc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Bùi Vũ Ninh, hiển nhiên không ai nghĩ rằng Bùi Vũ Ninh sẽ từ chối Miêu Ngôn.

Ngay cả Hàn Nhã Thanh cũng cảm thấy ngoài ý muốn, Hàn Nhã Thanh biết rõ tình cảm của Bùi Vũ Ninh dành cho người đàn anh kia, Bùi Vũ Ninh thật sự rất thích đàn anh, có thể nói là toàn tâm toàn ý đối với đàn anh, nhiều năm như vậy, cô đã trả giá rất nhiều vì đàn anh kia.

Trước kia, người đàn anh này chưa bao giờ đáp lại tình cảm của Bùi Vũ Ninh, Bùi Vũ Ninh cũng cam tâm tình nguyện đi theo anh ta, huống chi bây giờ vị đàn anh này còn thừa nhận thích Bùi Vũ Ninh ngay trước mặt bọn họ, không cần biết Miêu Ngôn thừa nhận vì lý do gì, ít nhất Miêu Ngôn thật sự thừa nhận.

Hàn Nhã Thanh cảm thấy dưới tình huống này, sợ là không ai có thể ngăn cản Bùi Nhã Thanh trở về cùng Miêu Ngôn, đây cũng là nguyên nhân khiến Hàn Nhã Thanh không tiếp tục ngăn cản nữa.

Hàn Nhã Thanh chỉ nhìn xem anh Phó có thể làm gì, nhưng dù thế nào Hàn Nhã Thanh cũng không nghĩ đến Bùi Vũ Ninh sẽ từ chối Miêu Ngôn.

Hàn Nhã Thanh ngẫn ngưởi, sau đó khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ.

Băng lạnh cùng lửa giận trong đôi mắt tựa như phải hủy diệt thế giới ngay lập tức của anh Phó đột nhiên dừng lại, tuy rằng băng lạnh cùng lửa giận không thể biến mất ngay lập tức nhưng ít nhất gió lốc và nguy hiểm không tiếp tục tràn lan.

Đôi mắt đang nhìn chằm chằm Bùi Vũ Ninh của anh Phó chợt lóe, có thể là bởi vì quá mức ngoài ý muốn, quá mức kinh ngạc, cũng có thể là bởi vì chưa thể phát tiết cảm xúc vừa nảy sinh trong lòng mình.

Nhất thời, anh Phó cứng người ngồi ở đăng kia, không chút nhúc nhích.


Sở Bách Hà cười: “Đúng đấy, không quay về là tốt nhất.”

“Ninh Nhi…” Bỗng chốc, sắc mặt của Miêu Ngôn cực kỳ khó coi, giọng nói cũng lạnh đi vài phần, nét dịu dàng trên mặt anh ta vừa rồi lúc này đã hoàn toàn biến mất, anh ta nhìn Bùi Vũ Ninh, vẻ mặt không thể tin nổi.

Dù thế nào anh ta cũng không ngờ rằng Bùi Vũ Ninh sẽ từ chối, anh ta vừa mới bị ép nói thích Bùi Vũ Ninh, thế mà Bùi Vũ Ninh còn từ chối không về cùng anh ta.

Rốt cuộc Bùi Vũ Ninh có ý gì?!

“Đàn anh, xin lỗi anh, em thật sự có chuyện chưa giải quyết, chờ em giải quyết xong mọi chuyện em sẽ về ngay.” Bùi Vũ Ninh nhìn thẳng vào mắt Miêu Ngôn, có phần chột dạ, chuyện kia cô cũng không thể giải thích với đàn anh được.

Tuy rằng cô rất muốn trở về cùng đàn anh, cô yêu thầm đàn anh nhiều năm như vậy, cuối cùng đàn anh cũng đáp lại cô, cuối cùng đàn anh cũng nói thích cô, đây là kết quả cô tha thiết ước mơ có được, cho nên đương nhiên cô thật sự muốn trở về cùng đàn anh.

Nhưng cô vẫn chưa làm được chuyện cô đồng ý với người đàn ông kia, từ trước đến nay, cô trọng nhất là danh dự, chuyện cô đã đồng ý với người khác thì nhất định phải làm được.

Cuối cùng anh Phó cũng phục hồi tinh thần, lúc này nghe được Bùi Vũ Ninh cường điệu nói lại câu trả lời một lần nữa, rốt cuộc anh ta cũng tin tất cả là sự thật chứ không phải anh ta nghe lầm, cũng không phải là ảo giác của anh ta.

Cô thật sự từ chối Miêu Ngôn vì anh.

Tuy rằng anh Phó biết Bùi Vũ Ninh từ chối Miêu Ngôn không phải vì mình, mà bởi vì ước định với anh.

Nhưng anh đã rất vừa lòng với kết quả như vậy.


Ít nhất, trong tình huống sau khi Miêu Ngôn tỏ tình với cô ấy, cô ấy vẫn có thể nhớ đến anh, nhớ được ước định giữa anh và cô ấy.

Điều này chúng tỏ anh vẫn có được một vị trí nho nhỏ trong lòng cô ấy?

Chỉ cần trong lòng cô có anh, chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh, một ngày nào đó, anh sẽ làm trong mắt cô, trong lòng cô đều chỉ có anh.

Đương nhiên, anh sẽ tuyệt đối không cho cô có cơ hội rời khỏi anh.

Nếu cô tự mình lựa chọn ở lại, vật anh càng không có lý do buông tay.

Anh Phó khơi rũ mắt, trong con ngươi có vài ánh sáng khác thường, cũng có vài ý cười khẽ vừa lòng, tuy nhiên bởi vì động tác rũ mắt của anh ta, tất cả những cảm xúc này đều bị che dấu, không ai phát hiện.

Anh Phó nâng ly rượu tới gần bên môi, uống một ngụm, phát hiện giờ phút này, ly rượu đã không còn đắng như lúc trước, dường như nó trở nên trong veo lại thường, cảm giác này thật tốt.

“Ninh Nhi, em thật sự không quay về cùng anh?” Lúc này, vẻ mặt Miêu Ngôn vô cùng khó coi, anh ta nhìn Bùi Vũ Ninh, ngữ khí có vài phần nghiêm khắc, nghe kỹ thậm chí còn nghe ra ý tứ uy hiếp.

Anh ta thật sự không ngờ Bùi Vũ Ninh sẽ từ chối, trước khi chỉ cần anh ta nói gì, Bùi Vũ Ninh nhất định nghe nấy, chỉ cần chuyện anh ta nói, Bùi Vũ Ninh chắc chắn sẽ dốc hết sức làm được tốt nhất, chỉ cần là anh ta yêu cầu, Bùi Vũ Ninh chắc chắn làm theo vô điều kiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui