Hôm qua, mẹ gọi điện thoại cho Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh nói cô và Dương Tâm Chiêu kết hôn rồi, lúc ấy, anh ta kinh sợ.
Hàn Nhã Thanh sao lại kết hôn với Dương Tâm Chiêu cơ chứ?
Anh ta hiểu Hàn Nhã Thanh, cô tuyệt đối không thể nào tùy tiện kết hôn với một người đàn ông như vậy.
Vì vậy, anh ta nghĩ tới cách giải thích duy nhất.
Nhưng mà...
Mộ Dung Tri nhìn báo cáo giám định lần nữa, sau đó lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Hàn Nhã Thanh.
“A lô.” Hàn Nhã Thanh lúc này còn đang nằm trên giường ngây ngốc, lúc nhận điện thoại, giọng có hơi yếu ớt.
“Hàn Nhã Thanh, em đừng nói cho anh biết em vẫn chưa rời giường đó?” Mộ Dung Tri nghe thấy giọng của cô, vô cùng kinh ngạc, lúc này cô vẫn chưa dậy sao?
Vẫn chưa dậy, chẳng lẽ là cùng Dương Tâm Chiêu?!!
“Kết quả giám định có chưa?” Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời nói của anh ta, nhanh chóng lấy lại tinh thần, lập tức bật dậy từ trên giường.
“Ừ, kết quả có rồi, tự em qua lấy kết quả đi” Mộ Dung Tri từ trong điện thoại nghe động tĩnh bên kia của cô, gương mặt đen lại, anh ta cũng không có ý định nói kết quả cho cô biết.
Anh ta muốn cô tự mình tới lấy, bởi vì anh ta còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô.
“Dì Mộ Dung đâu?” Hàn Nhã Thanh sao có thể không hiểu ý anh ta, cô rất rõ ngày hôm qua cô nói chuyện kết hôn với Dương Tâm Chiêu cho dì Mộ Dung nghe, cửa ải này nhất định là không dễ qua.
“Làm sao? Bây giờ biết sợ rồi, em sáng sớm muốn làm gì?” Mộ Dung Tri nghe thấy lời cô, vừa tức giận, vừa buồn cười, thì ra cô còn biết sợ?
“Mẹ anh ngày hôm qua đi rồi.” Có điều, Mộ Dung Tri sau đó vẫn còn bồi thêm một câu, nói sự thật cho cô.
“Được rồi, em qua đó lấy.” Hàn Nhã Thanh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần dì Mộ Dung không có ở đó, cô không cần phải sợ.
Hàn Nhã Thanh lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới trung tâm giám định của Mộ Dung Tri.
“Kết quả giám định đâu?” Hàn Nhã Thanh tiến thẳng vào phòng làm việc của Mộ Dung Tri, không có nửa chữ thừa thải, muốn lấy kết quả luôn.
“Tự em xem đi” Mộ Dung Tri đưa kết quả giám định tới trước mặt cô.
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng nhận lấy, nhìn một cái, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả hiện ra, Dương Tâm Chiêu và bé con nhà cô không có quan hệ máu mủ, xem ra, là cô suy nghĩ nhiều.
“Kết quả chứng minh, hai bé con không phải của Dương Tầm Chiêu, vậy thì chuyện em kết hôn với Dương Tâm Chiêu định giải quyết như thế nào?” Mộ Dung Tri nhìn cô, giờ phút này trên mặt anh ta có thêm mấy phần nghiêm túc, anh ta cho là Hàn Nhã Thanh hoài nghi hai bé con là con của Dương Tâm Chiêu, mới kết hôn với Dương Tâm Chiêu.
“Em kết hôn với Dương Tâm Chiêu và hai bé con không có liên quan.” Hàn Nhã Thanh đảo mắt, nhìn anh ta, đối với Mộ Dung Tri cô không giấu diếm, bởi vì cô biết, nếu cô giấu diếm, Mộ Dung Tri nhất định sẽ tự mình đi điều tra.
“Không liên quan tới hai bé con? Vậy tại sao em phải gả cho anh ta?” Mộ Dung Tri sửng sốt, đôi mắt nhanh chóng lóe lên.
Không phải nguyên nhân này, còn có thể là nguyên nhân gì?
“Em và Dương Tâm Chiêu là kết hôn hợp đồng, thời gian hợp đồng là một năm, là vì giúp anh ấy lấy được cổ phần Dương thị, dĩ nhiên, nếu anh ấy lấy được cổ phần Dương thị trước thời hạn, bọn em có thể ly hôn trước thời hạn.”
Hàn Nhã Thanh nếu đã quyết định nói cho anh ta biết, nguyên nhân này đương nhiên cũng không giấu diếm.
Mộ Dung Tri nhìn cô, đôi mắt trợn tròn hết cỡ, miệng cũng theo bản năng há ra, cứ như vậy ngơ ngác nhìn cô, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Hàn Nhã Thanh không để ý tới anh ta nữa, xé phần kết quả giám định kia thành mảnh vụn, sau đó cầm vào nhà vệ sinh, đem mảnh vụn cho vào cống thoát nước.
“Em đi trước đây." Sau khi Hàn Nhã Thanh từ phòng vệ sinh đi ra, định rời đi.
Lúc này, Mộ Dung Tri cuối cùng mới phục hồi tinh thần, đôi mắt anh ta nhìn thẳng vào Hàn Nhã Thanh: “Em đợi một lát, theo như ý em, em là bị Dương Tâm Chiêu ép kết hôn?”
Hàn Nhã Thanh dừng bước, nhìn anh ta, cũng không trả lời, nhưng cũng coi như là ngầm thừa nhận.
Trong nháy mắt, khóe môi Mộ Dung Tri co giật dữ dội.
Cho nên, hôn nhân này thật sự là Dương Tâm Chiêu ép cô?
Dương Tâm Chiêu ép cô kết hôn, cô sẽ kết hôn sao?
Sao Dương Tâm Chiêu làm được? I
Không, anh ta nên hỏi Hàn Nhã Thanh rốt cuộc sao lại đồng ý?
Hàn Nhã Thanh cô là loại người chịu người khác bức bách như vậy sao?
Nếu đổi là lão đại ép cô kết hôn, cô sẽ đáp ứng không?
Mộ Dung Tri biết, cô chắc chắn sẽ không đáp ứng, bằng không, lão đại cũng không cần khổ sở chờ đợi nhiều năm như vậy.
Không chỉ là lão đại, cho dù đổi thành bất kỳ một người nào, cô tuyệt đối cũng sẽ không đáp ứng.
Nhưng mà, tại sao Dương Tâm Chiêu ép buộc "nhẹ nhàng” như vậy, thì cô lại chịu chứ?
Mộ Dung Tri đờ ra sau đó đột nhiên cười.
Chuyện trên đời này có lúc thật rất khó nói, người khác không làm được, mà Dương Tâm Chiêu anh ta lại làm được. Hoặc là có một số việc, thật sự là do trời định.
Anh ta vốn cho là, một ngày nào đó, lão đại chờ đợi mây đi rồi sẽ thấy trăng thanh, bây giờ xem ra, sợ là rất khó. Mà anh ta vĩnh viễn sẽ đứng về phía cô.
“Thanh Thanh, trước khi Dương Tâm Chiêu chưa yêu em, ngàn vạn lân không được động tâm với Dương Tâm Chiêu.” Anh ta không biết Dương Tâm Chiêu cưới cô rốt cuộc là vì cái gì, nhưng anh ta biết chuyện này đã được định chắc, anh ta không có cách nào thay đổi, cũng không có cách nào ngăn cản.
Nhưng mà, anh ta tuyệt không thể để cô bị tổn thương, anh ta biết, chuyện tình cảm, ai động lòng trước, người đó sẽ dễ dàng tổn thương hơn.
Anh ta biết Dương Tâm Chiêu xảo quyệt, mưu mô, nhưng Thanh Thanh nhà anh ta là nhà tâm lý học, cho nên những phương diện khác, anh ta trái lại cũng không lo lắng, anh ta chính là lo lắng Thanh Thanh bị tổn thương trong chuyện tình cảm.
“Anh có phải ngốc rồi hay không? Bọn em là kết hôn hợp đồng, đạt lợi ích từ đôi bên, không nói đến tình cảm.” Hàn Nhã Thanh quay đầu, liếc anh ta một cái.
Mộ Dung Tri ngẩn người, ngay sau đó cười khanh khách, sao anh ta quên mất, Thanh Thanh nhà anh ta trong chuyện tình cảm chính là một kẻ ngốc.
Một chuyên gia tâm lý học tội phạm, một nhà thiết kế có thiên phú, nhưng là một đứa ngốc trong chuyện tình cảm!!
Hoặc là thật sự ứng với câu châm ngôn kia, nhân vô thập toàn.
Lão đại nhiều năm đối xử với cô như vậy, cô cũng hồn nhiên không cảm nhận được, không hề biết lão đại thích mình.
Bây giờ, cô và Dương Tâm Chiêu kết hôn hợp đồng, cho nên ở phương diện lý trí, cô càng không thể nào nảy sinh tình cảm với Dương Tâm Chiêu.
Cô vốn là một kẻ ngốc trong chuyện tình cảm, vẫn luôn lí trí nhắc nhở bản thân...
Xem ra, chân tình của anh ta là vô ích rồi!
Anh ta đột nhiên bắt đầu đồng cảm với Dương Tầm Chiêu, nếu Dương Tâm Chiêu không thích cô thì thôi, nếu có một ngày Dương Tâm Chiêu thật sự thích cô, vậy thì...
“Thanh Thanh, nếu hai bé con thật sự là con của Dương Tâm Chiêu, em sẽ làm gì?” Mộ Dung Tri nghĩ tới chuyện giám định cha con, không nhịn được hỏi một câu.
Thật ra, trước khi cô tới, anh ta nghĩ tới rất nhiêu khả năng, anh ta thậm chí còn có một số dự định khác...
- ---
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...