Cao Trường Cung và tiểu Lưu bước xuống phòng ăn.
Bà Cao ngạc nhiên: "Ơ? Chẳng phải vú Năm nói con không về nhà sao?"
Anh nói: "Mẹ à, vú Năm già rồi, nhớ nhớ quên quên cũng là chuyện thường thôi.
Mẹ đừng trách vú ấy."
Bà Cao thở dài: "Haiz, đã ở đây rồi thì ngồi xuống đi."
Anh và tiểu Lưu ngồi vào bàn ăn.
Dạ Nhạc Doanh vui mừng không ngớt, cô ta xới cơm mời ông bà Cao, anh và tiểu Lưu.
Bà Cao rất hài lòng vì hành động này của cô ta.
Cô ta đang ngồi bên cạnh của Cao Trường Cung thì tiểu Lưu chen vào ngồi ở giữa.
Dạ Nhạc Doanh cười gượng nhưng thật ra đang rất tức giận: "Haha, tiểu Lưu à, cháu...
sao lại ngồi ở đây?"
Cậu bé giả ngây: "Cháu thích ngồi cùng cô Dạ và dady."
Nghe tiểu Lưu nói vậy, cô ta cũng bớt giận.
Cô ta nói: "Con mời mọi người mời cơm~"
...
" Phụt.
Trời ơi, sao súp mặn đắng mặn chát vậy?" _Cao Trường Cung chê thẳng mặt
Dạ Nhạc Doanh thấy ông bà Cao, anh và tiểu Lưu mặt thì nhắm mắt nhắm mũi.
Cô ta múc một ít súp vào bát và nếm thử
" Khụ khụ, sao lại mặn như vậy kia chứ? Rõ ràng là..." _cô ta cứng họng không thể giải thích được gì
Thấy cô ta như vậy, tiểu Lưu rất hả hê, nghĩ bụng: "Đáng đời đồ đàn bà xấu xa, cô nghĩ cái chức mẹ kế dễ vậy sao? Hứ, cô không xứng."
Bà Cao giúp ả giải vây, bà nói: "Thôi, ai cũng có lần nấu ăn không ngon.
Mình chuyển sang món khác đi."
Mọi người chuyển sang món sườn sào chua ngọt.
Ai đều khắp mọi miếng sườn vào bát.
Và bắt đầu ăn...
" Chua quá! Cô biết tôi bị đau dạ dày mà.
Cô muốn đầu độc tôi ư?"
Dạ Nhạc Doanh lắc đầu: "Em...
em không có ý đó.
Em..."
Bà Cao dùng tay gọi vú Năm ra và nói nhỏ vào tai: "Bà mang đống thức ăn này đổ đi hết."
Có vẻ bà Cao khá thất vọng với tài năng nấu nướng của cô ta.
Nhân lúc cô ta không để ý, vú Năm đem đống thức ăn đem đi đổ
Lúc này, Cao Trường Phong về nhà
" Ủa mọi người ăn xong hết rồi hả? Làm con mua cả đống thức ăn rồi."
Cao Trường Cung nói: "Vú Năm, dọn thức ăn của Phong ra bàn đi!"
Cao Trường Phong thấy lạ, rõ ràng là ăn rồi mà, sao lại còn...
" Ơ? Anh Hai, chẳng phải cả nhà ăn rồi sao?"
" À, hôm nay, có người trổ tài nấu ăn ngon quá.
Cả nhà muốn ăn nữa nhưng mà hết rồi." _ Anh đang muốn ám chỉ Dạ Nhạc Doanh
Vú Năm dọn thức ăn mà Cao Trường Phong mang về ra bàn.
Mọi người đều ăn rất ngon miệng.
Ít ra đống thức ăn đó ngon hơn mấy thứ do cô ta làm.
Ăn xong, ông bà Cao lên phòng đi ngủ.
Dạ Nhạc Doanh thì đi về.
Tiểu Lưu thì lên phòng đi ngủ.
Cao Trường Cung và Cao Trường Phong đang ngồi ở phòng khách xem ti vi.
Vì vừa ăn xong với cả chưa buồn ngủ nên ra phòng khách bật tivi lên xem.
Mở hết kênh này sang kênh nọ, chẳng có gì hay.
Anh cứ bấm liên hồi như vậy bỗng...
" Cảm ơn mọi người đang ở bên tôi
Cảm ơn cha mẹ là người sinh thành
Cảm ơn thầy cô là người truyền kiến thức là người dạy dỗ ta khi ta tới trường
.........
Anh vô tình nghe được bài hát này, ngạc nhiên và nghĩ bụng:
" Bài hát này tại sao lại được phát hành? Chẳng phải năm đó, Yên Nhi đã sáng tác bài hát này sao? Tại sao lại..."
Anh ngơ người nhìn cô gái đang đứng trên sân khấu hát bài này (trên tivi).
Đó là cô_ Anna
Cao Trường Phong thấy anh ngây người nhìn cô gái trên tivi, nói:
" Chẳng phải anh nói cả đời sẽ chỉ chung thủy với Yên Nhi sao?"
Cao Trường Cung bỗng chốc lát lạnh lùng:
" Em có biết bài hát này không?"
Cao Trường Phong cười và nói:
" Ha, em thấy trước giờ anh đâu có quan tâm đến mấy cái ca nhạc vớ vẩn này đâu.
Bài hát này là do ca sĩ Anna sáng tác và cũng là người trình bày bài hát đó.
Bài hát này đã từng rất hot.
Anh hỏi để làm gì?"
Cao Trường Cung đầy sát khí: "Anh nghĩ...
Hàn Yên Nhi còn sống và đang quay lại."
Cao Trường Phong nghe vậy, khẽ nhếch miệng
" Ha, hoang đường.
Đã năm năm, chúng ta không thấy Yên Nhi quay trở về.
Tại sao anh lại có những cái suy nghĩ hoang đường đó kia chứ?"
Đầu óc anh đang rất rối, anh nói:
" Tất cả đều có nghi vấn.
Anh đang nghi ngờ cô gái mang tên Anna chính là Hàn Yên Nhi."
" Em thấy anh suy nghĩ hơi nhiều rồi đó.
Cô ấy đã chết từ lâu lắm rồi, chuyện gì đã qua thì cứ để nó qua đi.
Anh đừng lôi quá khứ ra nữa."
Nói rồi Cao Trường Phong đi lên gác.
Cao Trường Cung tắt tivi đi rồi ôm lấy đầu, nghĩ bụng: "Năm năm, mình không tin.
Nhất định cô ấy còn sống.
Mình phải tìm ra mọi chân tướng sự việc.
Anna, rốt cuộc cô có phải là người con gái năm đó tôi hết mực yêu thương không?"
Lúc này, trong đầu anh đầy những hình ảnh của Hàn Yên Nhi năm đó.
Cũng muộn rồi, anh lên phòng đi ngủ.
Anh mở trong cái tủ bên cạnh giường của mình ra, lấy bức ảnh cô cười thật tươi, thật hạnh phúc.
Ngón tay cái và anh đang khoanh tròn khuôn mặt hạnh phúc của cô trên bức ảnh.
Anh ôm vào lòng và lên giường đi ngủ.
" Chúc ngủ ngon, bé yêu của anh~"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...