Lâm Khinh Khinh: “Vậy tớ sẽ ngủ một lúc.”
Cuối cùng Lâm Thiến cũng biết hoàn cảnh của cô ta.
Hàn Bá của ảnh thị Hàn Hoặc kiên quyết không ký hợp đồng với Lâm Thiền nữa, dù Lưu Thị nhét tiền, Lâm Thiến cũng không thể vào được.
“Lâm Thiền, tôi đã nói với cô từ trước, ảnh thị Hàn Hoặc không phải là nơi cô muốn tới là tới, muốn đi là đi:”
Lâm Thiền muốn quay lại, nhưng không còn khả năng.
Ảnh thị Hàn Hoặc lại càng không thể, ông ta thẳng thừng nói không.
Lâm Thiến ở nhà đại phát lôi đình, căn phòng bị cô ta làm thành một mớ hỗn độn.
“Không, Tiểu Dực rất vui khi nhận được điện thoại, nên nói chuyện không lưu loát.”
Lâm Khinh Khinh: “Ông nội, nếu ông không có việc gì, hãy đưa Tiểu Dực ra ngoài đi dạo. Mẫn Thận nói không được đề Tiểu Dực ngày nào cũng ở nhà, không tốt cho sự phát triển của em ấy.”
Ông nội Lâm đồng ý, nhưng Lâm Dực không chịu ra ngoài.
Ra ngoài sẽ có yêu ma quỷ quái ăn thịt cậu bé.
Lâm Thiến phát điên đủ rồi, ông nội Lâm nói: “Tiểu Dực đi ngủ đi.”
Lâm Dực đờ dẫn gật đầu, nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Lâm Thiến muốn giải quyết tìm Lâm Khinh Khinh tính sổ: “Mẹ, nhát định là vì cô ta con mới không thể vào ảnh thị Giang Tả, nhất định là cô ta nói gì đó với quản lý Mao, con phải đi tìm cô ta.”
Lưu Thị nói thầm, giữ cô ta lại: “Con quay lại, con không biết hai người dưới lầu đang làm cái gì sao? Bọn họ tới giám sát chúng ta, bây giò con đi, là báo tin cho họ sao? Chúng ta mà đi, thì chúng ta sẽ lại trở thành trò cười cho mọi người đó.”
Lâm Thiến rất tức giận: “Mẹ, bây giờ con đã là trò “Không, Tiểu Dực rất vui khi nhận được điện thoại, nên nói chuyện không lưu loát.”
Lâm Khinh Khinh: “Ông nội, nếu ông không có việc gì, hãy đưa Tiểu Dực ra ngoài đi dạo. Mẫn Thận nói không được đẻ Tiểu Dực ngày nào cũng ở nhà, không tốt cho sự phát triển của em ấy.”
Ông nội Lâm đồng ý, nhưng Lâm Dực không chịu ra ngoài.
Ra ngoài sẽ có yêu ma quỷ quái ăn thịt cậu bé.
Lâm Thiến phát điên đủ rồi, ông nội Lâm nói: “Tiểu Dực đi ngủ đi.”
Lâm Dực đờ dẫn gật đầu, nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Lâm Thiến muốn giải quyết tìm Lâm Khinh Khinh tính sổ: “Mẹ, nhát định là vì cô ta con mới không thể vào ảnh thị Giang Tả, nhát định là cô ta nói gì đó với quản lý Mao, con phải đi tìm cô ta.”
Lưu Thị nói thầm, giữ cô ta lại: “Con quay lại, con không biết hai người dưới lầu đang làm cái gì sao? Bọn họ tới giám sát chúng ta, bây giò con đi, là báo tin cho họ sao? Chúng ta mà đi, thì chúng ta sẽ lại trở thành trò cười cho mọi người đó.”
Lâm Thiến rất tức giận: “Mẹ, bây giờ con đã là trò cười rồi, tại sao còn quan tâm nhiều như vậy? Con không thể kiềm chế được nữa, Lâm Khinh Khinh, con và cô ta không đội trời chung.”
Lưu Thị ôm chặt Lâm Thiến: “Thiến Thiền, con nghĩ đi, ảnh thị Giang Tả còn có Vương San, con không được phạm sai lầm trước mặt cô ấy, hãy nghe lời mẹ, chúng ta phải giữ hình ảnh tốt trước mặt Vương San.”
Lâm Thiến cười khảy: “Vương San, cô ta không ở trường quay sao?”
Nói rồi cô ta dùng sức đầy mẹ ra, chạy vội xuống lầu, nhìn căn phòng đang đóng chặt cửa rồi ra ngoài lái xe đến ảnh thị Giang Tả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...