Lần này Vương San đến một cửa hàng trang sức, khi Lưu Thị nhìn thấy nhãn hiệu đó, mí mắt bà ta giật giật.
Quả nhiên, Vương San nói: “Ông chủ, tôi xem cái này.”
Hôm nay Vương San lại lừa Lưu Thị, cô ta vui vẻ nói chuyện riêng với Lâm Khinh Khinh và Vân Thư, khoe với bọn họ chiến lợi phẩm của mình, tự hào nói: “Lần này là gần hai trăm ngàn tệ.”
Vân Thư gửi ngón tay cái đến.
Lâm Khinh Khinh gửi dấu chấm lửng.
Bẫy tiền đã giăng ra, chuyện tiếp theo…Vương San thực sự đến chào quản lý Mao.
Cô ta nói thật, cuối cùng: “Quản lý, quyết định là ở anh.”
Quản lý Mao: “Không phải không muốn cô ta à, nói nhiều như vậy cũng không thấy khát.”
“Tiến trình vẫn phải làm trọn mà.”
Vì vậy, Vương San đạt được mục tiêu, không liên lạc với Lưu Thị nữa.
Còn Lưu Thị nhiều lần hỏi Vương San có thể dùng bữa cùng nhau không, gọi cả Đàm Nhạc, nhưng Vương San đều từ chối, sau đó Lưu Thị mới nhận ra mình đã bị lừa. Tuy nhiên, lúc đó đã là chuyện của sau này.
Vương San đặt tất cả những thứ cô ta lửa được trong công ty, quản lý của cô ta nói: “Chị đi hối lộ Nara tốt hơn là đặt nó ở đây.”
Nói về Nara, Vương San hỏi: “Nara và Chu Tuấn hẹn hò chưa?”
“Đã xác định rồi, còn lâu lắm, hai người họ đều bận rộn sự nghiệp, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi, cho nên định ngày cưới vào Tết, đến lúc đó ai cũng có thể tham gia.”
Vương San cảm thầy khi ngày vui của Nara tới, có phải cô ấy sẽ dịu dàng hơn rất nhiều?
Chỉ đến khi đến phim trường mới nhận ra Nara mạnh mẽ, Chu Tuần càng thích Nara hơn.
Sau khi Lâm Khinh Khinh học xong, cô ấy đến ảnh thị Giang Tả mới nghe thấy tin tốt này, Nara và Vân Thư là bạn, chuyện này nên nói cho Tiểu Thư.
Nghĩ đến đây, cô áy lấy điện thoại ra nói với Vân Thư.
Vân Thư vẫn đang lái xe trên đường, khi nhìn thấy tin tức, cô lập tức quay sang phim trường.
Nara nhất định phải hồi lộ cô, chuyện hỉ lại giữ kín như vậy.
Mãi đến chạng vạng tối, Vân Thư mới lái xe trở về cửa hàng của bà Tạ.
Tạ Mẫn Hành đã đợi sẵn ở cửa với đứa con trai trong vòng tay.
“Chồng ơi, Nara đúng là không thú vị gì cả, anh biết không, Nara và Chu Tuần tu thành chính quả, lại bận rộn đến mức quên báo cho em. Chồng, em là ai, em là vợ của Tạ Mẫn Hành, thân phận em cao lắm đấy được chứ, cô ấy lại không nhớ ra em, không được, cô ấy kết hôn, em nhát định phải dùng tiền đè chết cô ấy.” Vân Thư vừa vào phòng đã không ngừng nói.
Thằng bé nhìn cô cười khúc khích.
Tạ Mẫn Hành: “Thẻ của em không có giới hạn.” . Đam Mỹ Hài
Đúng là vợ của Tạ Mẫn Hành, anh biết Vân Thư tích thẻ ngay sau khi cô vào phòng.
“Chồng, không đủ.”
Tạ Mẫn Hành không khỏi nhắc nhở: “Tiểu Thư, em còn nhớ không, anh đưa hết ví cho em rồi.”
Vân Thư ngượng ngùng, lập tức đổi lời: “Chồng, em không láy.”
Tạ Mẫn Hành cười nói.
Lâm Khinh Khinh về nhà đã rất muộn, Tạ Mẫn Thận đã đón cô ấy sau khi tan sở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...