Phía sau Vương San là bắt động sản Hạo Tường, nên cô ta không thể tức giận.
“Nói cho anh biết. Hôm qua em đã mua gì?” Lâm Phổ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ông ta nhìn thấy bức ảnh vợ và con gái mình với Vương San vào sáng sớm, ông ta còn tưởng là Lưu Thị thành công trở thành bạn với Vương San, tưởng bản thân kiếm hời, thì thấy dòng chữ bên trên.
Lâm Phổ ngay lập tức kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng của Lưu Thị, một lúc giảm đi hàng trăm nghìn tệ.
Lâm Phổ không tức giận đánh Lưu Thị đã tốt lắm rồi.
Lúc này, xe của Lâm Khinh Khinh và Tạ Mẫn Thận dừng trước nhà họ Lâm.
“Lão gia, cô Khinh Khinh và thị trưởng Tạ đã đến.” Người giúp việc ở cửa truyền tin.
Ông nội Lâm và Lâm Dực ở trong nhà họ Lâm chỉ có một mục đích, trông chừng không cho họ hại cuộc sống hạnh phúc của khinh Khinh, quyền tự do cá nhân của họ bị hạn chế, cũng không sao.
Hai ông cháu không có chuyện gì sẽ làm tổ trong phòng ngủ.
Ông nội Lâm đã xin nghỉ việc ở Thương Kiều, ngày nào ông ấy cũng không ra ngoài, đến giờ ăn tối, Lưu Thị sai người mang đồ ăn vào, sau khi ăn xong, ông nội Lâm sẽ đưa ra.
Lâm Khinh Khinh không biết tất cả những điều này.
Ông nội Lâm dặn dò Lâm Dực cần thận, không được nói cho Khinh Khinh biết tình hình hiện tại của bọn họ, nếu không Khinh Khinh sẽ không vui.
Lâm Dực ngốc nghéch thực sự tin điều đó.
“Ông ơïi, cháu bằng lòng ở lại phòng này vì hạnh phúc của chị.” Lâm Dực khoanh chân ngồi dưới đất.
Ông nội Lâm âu yếm nhìn Lâm Dực: “Ông ở với cháu, không ra ngoài.”
Hôm nay, Lâm Khinh Khinh đột nhiên đến.
Lâm Phổ không quan tâm đến việc dạy Lưu Thị và Lâm Thiền một bài học nữa, ông ta đứng dậy, hỏi người giúp việc: “Lão già và tên ngốc đó đâu?”
“Bẩm lão gia, đang ở trong phòng ngủ.”
Lâm Phổ vội vã đi về phía phòng ngủ, ông ta muốn làm đứa con ngoan trước mặt Lâm Khinh Khinh và Tạ Mẫn Thận.
Hiện giò Lâm thị chỉ có một phần máy móc hoạt động, hai phần số máy đã ngừng hoạt động, Lâm Phổ phải chiều lòng người con rể này, để anh ấy ra lệnh cho hoạt động lại hêt.
Lúc đó Tạ Mẫn Thận ra lệnh chỉ bật một phần ba số máy, chuyện này cũng được thương lượng với Lâm Khinh Khinh, anh ấy nghĩ kỹ, ông và Lâm Dực ở nhà họ Lâm, anh ấy lo Lâm Phổ chó cùng rứt giậu, nhót ông và Lâm Dực để đe dọa Lâm Khinh Khinh, đồng thời cũng đề giảm bớt áp lực tài chính cho nhà họ Lâm, muốn ông và Lâm Dực có thể sống tốt hơn.
Vì vậy, chỉ cho chút ngọt.
Lúc đó Lâm Khinh Khinh nói: “Anh làm gì em cũng ủng hộ anh.”
Tạ Mẫn Thận chỉ cười.
Hóa ra, được người mình thích ủng hộ có thể gia tăng tự tin.
Anh ấy không khỏi chiếm thêm tiện nghỉ của Lâm Khinh Khinh.
Bước vào phòng khách nhà họ Lâm, ông được Lâm Phổ đỡ, Lâm Dực cúi đầu đi theo sau.
Lâm Khinh Khinh tiền lên, kéo Lâm Dực, cô ấy nhìn xung quanh Lâm Dực, thở phào nhẹ nhõm vì Lâm Dực không bị thương: “Tiểu Dực, nói cho chị biết, em có bị bắt nạt không?”
Lâm Dực lắc đầu: “Không.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...