“Anh đừng ăn đồ nguội mãi, ăn chút đồ nóng đi, để em gắp cho anh.”
Vân Thư bận trước bận sau, mọi người trên bàn cơm đều không ăn cơm nữa mà nhìn thái độ thay đồi một trăm tám mươi độ của Vân Thư, mà bản thân cô lại không để ý tới.
Tạ Mẫn Hành cảm kích nhìn mẹ.
Tạ phu nhân nhìn thấy Vân Thư lo lắng cho con trai như vậy, quả thực không còn bắt mãn với Vân Thư nữa.
Mẹ chồng như vậy, Vân Thư không biết là phúc hay họa.
Bỗng nhiên Tạ Mẫn Tây hiểu được ý lời mẹ nói lúc trưa, chị dâu này vẫn còn nhỏ quá, đơn thuần, ha ha.
Tạ Mẫn Thận thì lại cân nhắc khi nào thì bảo ô ông nội định hôn cho anh ấy, người có tính cách như chị dâu là được.
“Các người không biết hôm nay Tiểu Thự giỏi như thê nào đâu.” Ông Tạ nhất đến chuyện chiều nay.
“Sao vậy?” Tạ phu nhân hỏi.
Ngoại trừ Tạ Mẫn Hành với Vân Thư một lòng nhào vào ăn uống, thì những.
người khác đều nhìn chằm chăm ông Tạ, người giúp việc cũng vậy, bọn họ thật sự rât tò mò Vân Thư.
Thiếu phu nhân này là một mê muội.
Ông Tạ nói: “Chiều nay, máy chủ tịch của công ty đã lấy chuyện rút vốn đề uy hiệp Mân Hành hủy vụ kiện Vương Huy.
Vừa hay Tiểu Thư ở đó, đứa nhỏ chỉ nói mây câu đã khiến mây người đó tức giận không nhẹ, hơn nữa lời Tiểu Thự nói rất càn rỡ, khiến bọn họ không dám tin nhưng cũng không dám không tin.”
Ông nội Tạ hứng thú tò mò hỏi: “Ò?
Nhốc con, chiêu nay con đã nói gì vậy?”
Vân Thư ngậm rau trong miệng, ,phản ứng lại: “Hả, chuyện buôi chiêu.”
Vân Thư ngẫu hứng sắp xếp biểu diễn, mọi người đang ăn cơm đều ăn đến nửa no, Vân Thứ sắp xếp nhân vật ở trên bàn cơm: “Ong nội, ông cứ làm chủ tịch không nói lời nào, ba làm chủ tịch Trần, Tạ Mẫn Hành làm người họ Vương đó, mẹ và Mẫn Tây, một người làm ba một người làm Tạ Mẫn Hành, Mẫn Thận em làm chân c hó của chủ tịch đó, tên theo lão Vương nhất ấy.”
Tất cả mọi người buông đũa xuống, nhìn Vân Thư sắp xếp.
Vân Thư sắp xếp xong, bàn tay vỗ một cái: “Bắt đầu.”
Mấy chục năm qua ở nhà họ Tạ, vậy mà đại có biểu diễn ngẫu hứng ở trên bàn cơm, Tạ phu nhân có chút nhăn nhó, nhưng Vân Thư lại luôn cổ vũ bà ây khiến Tạ phu nhân cũng buông lỏng, nói mấy câu khiến mọi người vui vẻ cười to.
Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Mặc dù cũng chẳng phải là biểu diễn gì, mọi người hiêu ý là được.
Cuối cùng, ông nội Tạ chỉ vào Vân Thư, ý cười trên mặt sắp tràn ra ngoài, nói: “Con nhóc lanh lẹn con.”
Tạ phu nhân cũng cười đến hai má đỏ lên, khóe miệng phiếm chua xót, bà ây thu liễm, thúc giục: “Mau ăn cơm đi, đồ ăn đều nguội hết rồi.”
Hiện tại Vân Thư thật sự đói bụng, nên ăn uống như hồ đói.
Cơm nước xong lại “tản bộ” nửa tiếng, Tạ Mẫn Hành và Tạ Mẫn Thận thay giày dép quân áo.
Đang khởi động, hai người họ nói chuyện.
“Anh, chúng ta cứ chiều hai người họ như vậy sao? Chị dâu, các người luôn chạy thay chị ây, hết năm mới em lại phải trở về bộ đội.
Đến.
lúc đó có thê chỉnh đồn Mẫn Tây rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...