Cô Vợ Tài Phiệt Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Lưu Thị được nhân viên Giang Tả hướng dẫn tới phòng tập luyện của Vương San.

“Xin chào Vương San, tôi là Lưu Thị, mẹ của Lâm Thiền.” Lưu Thị tiền lên bắt tay với Vương San.

“Xin chào, cô biết tôi sao?”

Lưu Thị gật đầu, kể về bộ phim truyền hình gần đây của Vương San, còn kể tên chính xác vai diễn của cô ta, xem ra cô ta khá cố gắng.

Án tượng đầu tiên của Vương San về Lưu Thị rất tốt.

Khi ra ngoài thấy chiếc xe, Vương San nói: “Xe do con riêng tặng.”

“Thế à2 Trùng hợp quá, chiếc xe này do con gái tôi tặng nhân dịp sinh nhật của tôi.”

Thật trùng hợp, chiếc xe này cũng được Đàm Nhạc tặng vào ngày sinh nhật của Vương San.

Nếu nói ra, hai người bọn họ như có duyên phận.

Hai người họ đến quán cà phê.


Sau khi Lưu Thị nói mấy lời khách sáo xong, cô ta bắt đầu đi thẳng vào vấn đề.

“Vương San, tôi cũng cảm nhận được tính cô thẳng thắn, ghét cay ghét đắng, ở thời cỗ đại, cô cũng là nữ anh hùng.” Lưu Thị chậm rãi nói.

Mà gần đây, vì thân phận của con trai riêng Vương San, có rất nhiều người nịnh nọt cô ta khiến cô ta miễn nhiễm, nữ anh hùng hay gì đó cô ta không biết, tính tình thẳng thắn thì đúng.

“Nói gì thì nói, chúng ta đều là người quen giới thiệu, không cần dùng lời khách sáo.”

Lưu Thị chọn từ rồi nói ra mục đích của cô ta một cách đơn giản rõ ràng.

Cô ta muốn con gái ký hợp đồng với ảnh thị Giang Tả, lúc đầu tham gia ảnh thị Hàn Hoặc là do bắt đắc dĩ, con gái vì sùng bái cô ta mới vào giới giải trí…

Vương San tự hào nhướng mày, không biết cô ta có người hâm mộ điên cuồng như Vậy.

“Sao lại tìm tôi?”

Lưu Thị nói: “Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn chỉ có cô, tôi muốn thử, bây giờ cô là người có tiếng nói trong ảnh thị Giang Tả, cô có thể giúp Thiên Thiến nhà tôi nói chuyện với quản lý Mao, người khác tôi không quen, bạn ngày thường toàn là phu nhân nhà giàu nên không giúp được gì.”


Vương San: “Để tôi suy nghĩ, đưa cho tôi bức ảnh của con gái cô.”

Lúc này, Lưu Thị đã thêm thành công ‘WeChat của Vương San.

Khi hai người họ chia tay, Lưu Thị đích thân tiễn Vương San ra xe.

Nhà Vân Thư, Tử Kinh Sơn.

Khi thằng bé hơn nửa tuổi, ba nó, Tạ Mẫn Hành bắt đầu cho nó uống sữa bột.

“Tiểu Thư, xem con trai của em có gầy đi không.” Tạ Mẫn Hành ôm lấy thằng bé, cho Vân Thư xem.

So với trước, cân nặng chỉ hơn một chút, vóc người lại cao hơn, nhưng vẫn béo.

Vân Thư từng tra trên mạng, nều một đứa trẻ quá béo sẽ mắc nhiều bệnh, sữa của cô quá tốt, thằng bé rất thích, vì vậy mới méo mũm mĩm như vậy, sau này Tạ Mẫn Hành không yên tâm, anh ép thằng bé chỉ được uống sữa bột, Vân Thư buộc tội Tạ Mẫn Hành độc ác, thằng bé khóc cho Tạ Mẫn Hành xem.

Tạ Mẫn Hành không thay đồi lập trường.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Giờ đây, hai vợ chồng họ lại vui vì thằng bé gầy đi.

“Chồng, em đi thay quần áo, chúng ta tới bệnh viện để người ta cân, tiện thể tắm cho no.

Khi hai vợ chồng đến bệnh viện, các y tá ôm đứa bé không muốn buông ra, nó bụ bẫm nên họ mặc cho nó bộ đồ gấu trúc, cho nó vào sân gấu trúc, có lẽ cũng không phân biệt được đâu là nó đâu là gấu trúc.

*Ý tá, phiền cô tắm giúp, ở nhà chúng tôi tắm cho cháu luôn bị nghẹn.” Vân Thư nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui