“Vấn đề kinh phí của chúng ta đã được giải quyết, nhưng chúng ta không bắt tay vào làm thì không giải quyết được. Con về nói với Mẫn Thận, đừng kiểm tra nữa, để chúng ta khai công, nếu không chỉ tiêu của gia đình không kéo dài được tới cuối tháng này. Ông và Tiểu Dực phải ra ngoài đường Lâm Khinh Khinh cười khẩy: “Tôi không quan tâm đến việc kinh doanh, tôi biết từ giò tới lúc các người ra ngoài đường còn thời gian, tới lúc đó tôi dẫn ông và Tiểu Dực về nhà họ Tạ là được.”
Lâm Phổ: “Khinh Khinh, ba định cho Tiểu Dực ra nước ngoài để chữa bệnh, cần tiền, con phải bảo Tạ Mẫn Thận nới lỏng đàn áp Lâm thị, nếu không không thể chữa khỏi bệnh của Tiểu Dực được.”
“Ông biết vì sao Tạ Mẫn Thận lại đàn áp Lâm thị không? Tôi hỏi ông, khi Lưu Thị chuẩn bị giao tôi cho chủ tịch Vương, ông biết không?”
Lâm Phỏ: “Sau đó mới biết.”
“Tức giận không?” Giọng điệu Lâm Khinh Khinh bình tĩnh hỏi.
Khi đó, Lâm Phổ rất tức giận chỉ vì lo Lưu Thị sẽ đắc tội Tạ Mẫn Thận, không hề tức giận vì giao Lâm Khinh Khinh cho chủ tịch Vương.
“Tạ Mẫn Thận, Lâm Phổ sẽ gửi Tiểu Dực ra nước ngoài để điều trị.” Lâm Khinh Khinh bấm số điện thoại gọi cho Tạ Mẫn Thận.
Cô ấy lo lắng nếu ông ta thực sự gửi Tiểu Dực ra nước ngoài, cô ấy sẽ mát liên lạc với em trai mình.
Lưu Thị hiện đang bận tìm kiếm người trung gian đề kết nói với Vương San.
Bà ta đã điều tra rõ mối quan hệ với bắt động sản Hạo Tường, hiện tại Đàm Nhạc chỉ nghe theo Vương San, còn trẻ đã là chủ tịch của bắt động sản Hạo Tường, đúng là tài không đợi tuổi, nếu Lâm Thiến cưới được Đàm Nhạc thì đúng là có phước.
Chuyện không ổn duy nhất là Lâm Thiến ký hợp đồng với ảnh thị Hàn Hoặc, mà ảnh thị Hàn Hoặc lại đối đầu với ảnh thị Giang Tả.
Mà Vương San lại là súng tiểu liên của ảnh thị Giang Tả, khi gặp ảnh thị Hàn Hoặc, sẽ quét qua một lượt.
Lưu Thị phải tìm cách để con gái ký hợp đồng với ảnh thị Giang Tả.
Tìm ai thì được?
Lưu Thị nói với Lâm Thiến những gì bà ta đang nghĩ: “Nhân lúc con không nổi tiếng trong ảnh thị Hàn Hoặc, mau chấm dứt hợp đồng ngay lập tức.”
“Nhưng mẹ ơi, con sắp có một bộ phim truyền hình, con không thể chấm dứt hợp đồng.”
Lưu Thị nghiêm túc nói: “Mẹ muốn con thử với Đàm Nhạc, nhất định phải qua cửa ải là Vương San, cô ta lại trung thành với Giang Tả, ảnh thị Hàn Hoặc là đối thủ của cô ta, con không thể ở lại ảnh thị Hàn Hoặc, Thiên Thiền, không thể vì lợi ích trước mắt mà hủy hoại tương lai tươi sáng của con, Đàm Nhạc là chủ tịch của bắt động sản Hạo Tường.”
Lâm Thiến cũng thường giao du với giới thượng lưu, Đàm Nhạc thích Vân Thư không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu để cô ta cưới Đàm Nhạc, sao có thẻ ngắng cao đầu trước mặt của bạn bè cô ta?
Vân Thư là đối tượng vừa gây ra đồ kị và ghen tị trong giới, cô ta lầy thứ Vân Thư không thèm, nghĩ thôi đã khó chịu.
Lưu Thị tỏ thái độ cứng rắn: “Mẹ sẽ nghĩ cách đề ba con đưa con tới ảnh thị Giang Tả. Gần đây con đừng tới ảnh thị Hàn Hoặc nữa.”
Lâm Thiền: “Mẹ, sao con có thể giải thích với những người trong công ty?”
“Yên tâm, mẹ sẽ giúp con giải quyết.”
Lưu Thị hạ quyết tâm rót từng chút vào tai Vương San, nói ra tên của cô ta và con gái ở bên tai Vương San.
Tần Ngũ, phó chủ tịch ảnh thị Giang Tả, ông chủ là Tạ Mẫn Hành, mà gần đây Tạ Mẫn Hành định giao công ty cho cục cưng nhỏ trong tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...