Lâm Khinh Khinh: “Không, tớ muốn kiếm tiền.”
“Ừm, Khinh Khinh, tài sản của Mẫn Thận đều giao cho cậu, cậu còn đi kiếm tiền?”
Vân Thư tự nhủ: “Tớ thì khá thoải mái, vì nhà tớ tớ chỉ cần tiêu tiền, hi hi.”
Lâm Khinh Khinh muốn đá Vân Thư đi, ngày ngày chỉ biết ăn rồi chờ chết, Lâm Khinh Khinh sợ cô ấy sẽ bị lây nhiễm.
Tại công ty Giang Tả, quản lý Mao nói một cách nghiêm túc trong cuộc họp: “Tất cả đều phải học hỏi theo Tiểu Thư và An Kỳ.”
Ví dụ?
Quản lý Mao hắng giọng nói: “Nhìn xa trông rộng.”
Ví dụ khác?
“Cao Duy Duy, ngôi sao quốc tế cũng do bọn họ ký được. Vương San có bất động sản Hạo Tường cũng do họ ký được. Hiện giờ ca sĩ Lâm Khinh Khinh, người dẫn chương trình Xuân Vấn của đài A còn trở thành vợ của thị trưởng Tạ, dám hỏi, chỉ ba người này, ảnh thị Giang Tả chúng ta đã xác lập được vị thế vô địch, nằm một chỗ cũng có thể kiếm tiền, không ai dám nói GÌ”
Mọi người cúi đầu.
Nói như vậy, Vân Thư và An Kỳ đúng là giỏi.
Lúc ký hợp đồng, bọn họ là hai sinh viên chưa tốt nghiệp, nếu bọn họ tốt nghiệp thì sẽ là một ngôi sao đang lên khác.
Quản lý Mao nói thêm: “Gần đây tôi đã sắp xếp ít hoạt động hơn cho Khinh Khinh, ngoại trừ việc đăng Weibo hàng ngày, đề cô ấy có thể hoàn thành tốt việc học của mình, sau đó bắt đầu sự nghiệp.”
Quản lý của Lâm Khinh Khinh: “Quản lý, chúng tôi đủ ít rồi, còn lại toàn là lăng xê người mới.”
“Vậy thì ít thêm chút nữa, thị trưởng Tạ đã nói, gần đây Khinh Khinh khá mệt, bận lắm, bảo cô rút bót việc đi.”
Quản lý của Lâm Khinh Khinh không còn gì để nói: “Vậy thì phải xem Khinh Khinh đăng bài thứ sáu hàng tuần.”
Một ca sĩ không biểu diễn thương mại, không xuất hiện, không tổ chức off fan meeting, không có concert, đương nhiên do cô ấy còn nhỏ, không mở được. Nhưng sao có thể đi xa được?
Quản lý Mao cũng cảm thấy không phù họp: “Vậy thì bên cạnh việc đăng bài, để cô ấy phát hành album nữa.”
Để cô ấy chỉ là một ca sĩ.
Vân Thư đưa Lâm Khinh Khinh đến Giang Tả, tự cô lên trên lầu trò chuyện.
“Xin chào các anh chị em, nhiệt liệt hoan nghênh Vân Thư tới thăm.” Vân Thư mở đầu kiểu cũ, không có ai hoan nghênh.
Mọi người đều nhịn cười, chờ xem Vân Thư sẽ làm như thế nào.
Giây tiếp theo: “Nếu không hoan nghênh tôi, tôi tới tập đoàn Tạ thị tìm chồng mách anh ấy, vợ anh ấy không được chào đón.”
“Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.” Đồng nghiệp cũ nói với vẻ qua loa. . Ủ𝓷g hộ chí𝓷h chủ vào 𝓷gay # t𝑟𝐮mt 𝑟𝐮y𝚎𝓷.VN #
Vân Thư ngồi trở lại chỗ ngồi ban đầu, chỗ đó không có người ngồi, như đang chờ Vân Thư trở về.
“Đừng giả bộ nữa, khóe miệng An Kỳ sắp rách rồi kìa.” Vân Thư liếc nhìn chỗ làm việc quen thuộc, hỏi: “Cô giả vờ mệt không?”
An Kỳ không nhịn được, vui vẻ kéo ghế lại: “Tiểu Thư, sao cô biết chúng tôi đang giả vờ trêu chọc cô?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...