Vân Thư khẽ gật đầu: “Vâng, sợ lạnh.”
Ông nội Tạ không còn lời nào để nói.
Vân Thư nhìn hai anh em Tạ Mẫn Hành và Tạ Mẫn Thận ngôi trên sô pha thoải mái, trong lòng cô luôn mắt cân bằng, mắt hứng.
Cho nên lập tức đựa ra ý tưởng: “Ông nội, vợ chông vôn là một thệ, vinh nhục cùng hưởng, chỉ bằng để chồng con thay nửa tiêng đó cho con.
Đầu ông nội Tạ nhìn về phía Tạ Mẫn Hành, hiềm khi Tạ Mẫn Hành hài hước: “Ông nội, vợ chồng một thể, cũng phải thưởng phạt rõ ràng.”
Vân Thư phòng khuôn mặt nhỏ nhắn tố cáo Tạ Mẫn Hành: “Ông nội không có trừng phạt, chỉ là đang rèn luyện chúng ta, vì tốt cho chúng ta.
Hơn nữa, chạy bộ tốt cho sức khỏe, em là vì tốt cho anh.”
Tạ Mẫn Hành đi qua, bề công chúa Vân Thư lên: “Nói đàng hoàng, nêu tốt cho chúng ta, sao em không đi rèn luyện?”
Vân Thư không thẹn thùng, mặc kệ ông nội Tạ, Tạ Mẫn Tây và Tạ Mẫn Thận có như không có, trực tiếp ôm cổ Tạ Mẫn Hành: “Còn không phải vì người ta yêu anh sao?” Dút lời, cô chớp chớp mắt, đúng là cô gái nhanh nhẹn đáng yêu.
Tạ Mẫn Hành: Đúng là ngày không may.
Cuôi cùng, Tạ Mân Hành và Tạ Mân Thận chạy vòng quanh núi một tiêng vào mùa đông, một người cảm thán: Đã cưới một người vợ thiếu đòn.
Một người cảm xúc: Có một cô em gái thiêu nợ.
Ông nội Tạ thì ngồi trong xe, luôn thúc giục.
hai người “tản bộ”: “Nhanh lên, xe của ông sắp đuôi kịp rồi, lề mê, nhanh lên, cháu trai lớn, cháu nhỏ sắp đuôi kịp con rôi, cháu nhỏ sợ sao, sao không đuồi kịp anh trai cOn ˆ Cứ như vậy cho qua một tiếng đồng hồ.
Mùa đông, gió lạnh gào thét, Tạ Mẫn Hành chảy mồ hôi đâm đìa trở lại phòng ngủ, phát hiện Vân Thư đang năm sắp trên giường, mặc váy ngủ, bên trên màu hồng trăng điểm XUyết ít ren, mái tóc đen dài tự nhiên tản ra sau lưng, hai tay chống mặt, đang xem quyên tạp chí thời trang.
Hai chân trăng lắc lư trên không trung.
Cứ như cuộc sông này thực sự rất thoải mái.
Tạ Mẫn Hành đi tới, túm lầy chân Vân Thư đưa tay xoay người cô qua, Vân Thư vỗn đang năm sắp trên giường.
Vân Thư ngồi dậy: “Anh làm gì vậy?”
“Tạp chí hay không?” Tạ Mẫn Hành hạ thấp âm thanh hỏi.
Quả thật anh không tức giận, chỉ là muốn trêu chọc Vân Thư.
“Bình thường, không hay bằng chồng.
” Đây là người có mặt nhìn, bắt cứ lúc nào cũng có thể nói đến điều trong lòng của người khác.
Tạ Mẫn Hành làn nữa bị trêu chọc, mặt chậm rãi kề sát Vân Thư.
Vân Thư chống cánh tay chậm rãi nằm ra sau, trong lòng sợ hãi nói: “Ông xã, đừng xúc động, ngày mai tôi chạy thay anh, anh đừng xúc động.”
Cả người Vân Thư đều nằm trên giường, mặt Tạ Mẫn Hành cũng càng gân, lông tơ gân đến trên mặt Vân Thư đều thấy rõ ràng, Tạ Mẫn Hành nuốt nước bọt, nhìn cánh môi mềm mại của Vân Thư, miệng lưỡi anh càng trở nên khô khốc.
Một tay kéo chăn đắp lên đùi cô, vừa nãy, làn váy dịch chuyền lên, đã lộ đùi không ít.
“Đắp Xong, ngủ đi.” Tạ Mẫn Hành xoay người đi vào phòng thay đồ lấy đô ngủ vào phòng tăm.
Không thể phủ nhận, vừa rôi suýt chút nữa thì anh không nhịn được mà hôn Vân Thư.
Vân Thư thấy Tạ Mẫn Hành đi vào phòng tắm, trái tim như rơi xuống đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...