Ban đêm, Vân Thư suy nghĩ rất lâu mới quyết định đưa điện thoại lại cho Tạ Mẫn Hành: “Điện thoại này quá quý giá, tôi cầm cũng không yên tâm, anh vẫn nên lấy lại đi.”
Mặt Tạ Mẫn Hành lập tức âm tràm: “Đồ tôi vứt đi thì KD muốn lấy lại nữa.”
“Đồ anh không cần thì tôi cần sao?
Xem tôi là người nhặt rác à? Bên trong chẳng có trò chơi nào cả nên tôi không cân nữa, giới hạn thì có ích gì SH” “Vân Thư nhét điện thoại vào tay Tạ Mẫn Hành: “Máy cũ còn tốt hơn cái máy này.
m thanh còn lớn.”
Vân Thư nhìn thấy sắc mặt u ám của Tạ Mẫn Hành, trong lòng chua xót, mỗi ngày đều phải đôi mặt với những lời khó nghe của mẹ chồng, lại bị em chồng ghét bỏ, buổi tối còn phải nhìn khuôn mặt thối đến từ chồng, Vân Thư càng nghĩ càng ấm ức, hốc mắt đỏ hông.
Tạ Mẫn Hành thấy vậy :.
quay lưng lại không nhìn Vân Thư nữa, bởi vì trong mắt Văn Thư, khiến anh lại dâng lên cảm giác không đành lòng.
Trước khi kết hồn đã nói phải ức hiệp cô, khiến cô đích thân rời đi, kết quả anh lại cam tâm tình nguyện, thậm chí không thể chờ đợi, muôn đi nhận giấy chứng nhận kết hôn ngay.
Tạ Mẫn Hành tức giận: “Cô không cần thì ném đi.
Tôi mua điện thoại mới rồi.
Tôi sẽ không lấy lại.” Nói xong anh thật sự ném đi, nhưng là ném cho Vân Thư.
Vân Thư cũng rất quật cường, nói không cân thì kiên quyêt không cân, cho nên ném điện thoại của anh lên bàn trà, đi vào phòng tắm mở vòi nước rửa mặt, nêu như khóc trong nước thì còn có thể che giấu nước mắt tồn tại.
Không phải cô không muốn nó.
Cô lau mặt bằng khăn, để lộ đầy những ngôi sao, nhìn bản thân trong gương, quyết định: Ngày mai sẽ tìm việc làm! Ai thích chịu ấm ức này thì cứ chịu thôi.
Bởi vì Vân Thư học chuyên ngành tài chính, thuộc về ngành kinh tế nên tìm việc làm không khó, nhưng muốn làm tốt thì lại rất khói Công ty mà Vân Thư phỏng vấn, vì Vân Thư rất tích cực ở trường học, từng là cán bộ lớp, cộng thêm một năm “học sinh giỏi”, từng đoạt giải nhì cuộc thi mô phỏng thị trường chứng khoán thành phỏ A, nhan sắc trực tuyến, cách cư xử rất thanh lịch, cho dủ không có kinh nghiệm làm việc thì những thứ này cũng đủ khảm kim cương cho cô.
Bây giò các công ty phỏng vấn Vân Thư đều ném cành ô liu cho cô, Vân Thư mặc áo bông trắng ngồi trên đường, tay luôn gãi đâu: “Chọn bên nào đây?”
Vân Thư nhìn từng tin nhắn trên điện thoại, phát sầu.
Công ty A quá nhỏ.
Công ty B không chuẩn mực.
Công ty € làm việc quá nhiều giò một ngày, trì hoãn việc về nhà.
Mức lương của công ty D quá thấp.
Hây, tìm việc thôi sao khó như vậy.
Vân Thư rối rắm đến choáng váng, lập tức gọi về nhà mẹ đẻ, nhắn tin cho Tạ Mẫn Hành: “Tôi về nhà tôi rồi, tối nay sẽ không về nữa, anh về nhà sớm chút đi.
Đừng làm việc quá chăm chỉ.”
Tin nhắn gửi thành công, Vân Thư đứng lên võ mông, tay câm túi, rụt cổ đón taxi về nhà họ Vấn.
Gần đến năm mới, dòng xe ở thành phố A tăng lên, xe cộ qua lại, muôn hình muôn vẻ, trên mặt ai nây đều lộ ra kỳ vọng đón năm mới.
Phôn hoa mới lên, gia đình đoàn tụ, cây bách hai bên đường, tay công nhận lạnh đến tím hồng, nhưng vân quấn quanh cây đèn đầy màu sắc.
Trên đường treo đèn lồng đỏ thẫm, khắp mọi nơi ở thành phỗ A đều đầy hương vị của năm mới.
Vân Thư ngồi trên xe cảm thán: “Thật tốt, đây chỉnh là hương vị của hạnh phúc.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...