Vân Thư than thở cuộc sống quá ngắn ngủi, còn chưa kịp tận hưởng thú vui trước mắt, thì chuông cửa vang lên: “Thức ă ăn của Giang Quý đên rôi, mở cửa.”
Giang Quý mặc đồ ngủ sau khi tắm xong: “Anh vừa tắm Xong, em có thể mở cửa không? Em ra mở cửa đi.”
“Cũng đúng.” Vân Thư mang dép lê, đi ra cửa.
Khoảnh khắc vừa mở cửa, Vân Thư đã sững người tại chỗ, cô còn tưởng nhân viên đã sai, sao có thể là bông cô? Không đúng, do hoa mắt, dụi mắt rồi lại nhìn, ây, sao mặt chòng cô lại đen thế? ‘Không đúng, không đúng, dụi mắt tiệp, nhìn kỹ, mặt chông cô càng đen hon.
Không phải do cháy nắng chứ?
Tạ Mẫn Hành ở cửa nhìn Vân Thư dụi dụi mắt, không dám tin, vẫn không tin.
Sau khi Vân Thư nhéo mình thì cô mới tin, trước mặt cô là chồng cô – Tạ Mẫn Hành.
“Chồng.” Giọng nói Vân Thư nhẹ nhàng ngọt ngào, có chút nịnh nọt: “Chồng, sao anh lại ở đây?”
Lúc này, Giang Quý lau tóc, xuất hiện ở phòng khách: “Gọi thức ăn, sao còn nói chuyện với cả nhân viên giao đồ thế?”
Vân Thư nói: “Không, không phải thức ăn.
Là chỗng em.”
Giang Quý: dừng lau tóc, ném khăn tắm lên ghế sô pha, sải bước ra cửa, nhìn thấy Tạ Mẫn Hành trong bộ vest và giày đội “Yo, tại sao tổng giám đốc Tạ lại đích thân đến điều tra sự thoải mái của khách hàng sống ở đây thế?”
Lần đối đầu chính diện đầu tiên của Tạ Mẫn Hành, anh nhìn ng Quý, sắc mặt ưu nhã, vẻ ngoài phóng khoáng, đặc biệt là đôi mắt đào! hoa: “Anh Giang kéo vợ tôi tới nhà anh làm khách có thích hợp không?”
Giang Quý khoác tay lên vai Vân Thư, uê oải nói: “Quản lý rộng thế làm gì, Tiểu Thư đã nói là sẽ về ly hôn với anh, nhà chú tôi nợ nhà anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả thay họ.
Nhà họ Tạ các anh không xứng với Tiểu Thư của tôi.”
Vân Thư cắt ngang lời của Giang Quý: “Em nói ly hôn khi nào, Giang Quý, anh đừng nói linh tinh.
; Vân Thư giải thích với Tạ Mẫn Hành: “Đừng nghe những lời vô nghĩa của anh ây.
Giang Quý: “Em gái nhỏ, sao em có thể nói lời mà không giữ lời thế? Vừa rôi ai nói với anh chuyện ly hôn trong xe hả?”
Vân Thư vội vàng giải thích, sợ Tạ Mẫn Hành hiểu lầm cô: “Em chỉ nói qua loa, em còn chưa nghe rõ anh nói gì, Giang Quý, đồ lưu manh.”
Tạ Mẫn Hành nhìn dáng vẻ lo lắng của Vân Thư, hỏi: “Vậy là em có nói ly hôn.”
Vân Thư bị Tạ Mẫn Hành hỏi, cô đột nhiên cảm thấy mình âm ức đỏ hoe mắt: “Em nói rồi, em không có ý nói.”
Giang Quý nhìn đôi mắt đỏ hoe của Vân Thư, rơi nước mắt, đau lòng ôm cô vào lòng: “Được rôi được rÔi, không phải em cô ý, đừng khóc, em còn khóc là anh sẽ đau lòng mắt.”
Vân Thư bị Giang Quý ôm trong Ta cô không thể đây Giang Quý ra, Mẫn Hành đứng trước mặt cô, nhìn cô không làm gì trong vòng tay của Giang Quý.
“Ngoan, em vào phòng ngủ nghỉ ngơi một lát, Tạ Mẫn Hành và anh sẽ nói chuyện đàng hoàng, em tin anh.”
Giang Quý ôm Vân Thư chuẩn bị rời đi.
Tạ Mẫn Hành đưa tay ra giữ vai Vân Thư, mạnh mẽ kéo cô ra khỏi vòng tay của Giang Quý, Vân Thư ngã To vòng tay của Tạ Mẫn Hành.
“Chuyện của tôi và vợ tôi không có g để nói với anh Giang.
Ly hay không 1 hôn do vợ chồng chúng tôi quyêt định, anh Giang đừng lo thuyền bao đồng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...