“Không, anh cứ đợi em đã.”
Vân Thư trở lại phòng làm việc, nhìn qua cửa số thấy xe đã đi ròi mới yên tâm, Nara dẫn đầu hỏi: “Tiểu Thư, anh trai cô à?”
Vân Thư mỉm cười gật đầu: “A, đúng vậy.
Hôm nay tới đón tôi tan làm, hơi khoa trương.”
Vận xui gần đây của Vân Thự ngày càng tồi tệ, Tạ Mẫn Hành cuôi cùng cũng không thể kìm lòng được nữa, ngày hôm đó anh rời công ty sớm, lái một chiếc Maybach đến đón Vân Thư, nếu như bị hỏi thì coi như là đi bàn chuyện chính tiện đường đón cô.
Vì Vân Thư chưa từng nhìn thấy Maybach của Tạ Mẫn Hành nên đương nhiên không.
biết Tạ Mẫn Hành có chiếc xe này, cho nên cô tự nhiên lướt qua Maybach đi tới chiếc Lamborghini.
“Em nói em tan làm muộn thế còn đi làm làm gì? Không phải đang vặt sức lao động à.
Em mau từ chức đi, để anh vết phiếu lương cho em.
” Giang Quý đợi Vân Thư trên xe, trong tố đã kéo ảnh thị Giang Tả vào danh sách đen.
Vân Thư thắt dây an toàn cơi như không nghe thây lời của Giang Quý, trong lòng lúc này đang bộc hỏa, càng bướng bỉnh sẽ đô thêm dầu vào lửa.
“Chúng ta đi đâu?” Vân Thư hỏi.
Giang Quý: “Về nhà, còn có thể đi đâu nữa?”
Vân Thư thành thật im lặng, bảo bà Tạ trên WeChat là cô đi vói bạn, về nhà hơi muộn nên không cân lo.
Bà Tạ dặn cô phải chú ý an toàn, muộn quá thì để Mẫn Hành đến đón.
Nhìn câu trả lời của bà Tạ, Vân Thư bĩu môi tới mức muốn treo can dầu: “Anh ây còn lâu mới đón con.”
Giang Quý lái xe, phàn nàn nhà họ Tạ không tốt, bảo Vân Thư mau ly hôn, nhưng trong lời phàn nàn không hè có Tạ Mân lây: “Chỉ có em chông em là không tôi.”
Vân Thư nhìn tin tức trên điện thoại di động, trả lời „hông ngắng, đâu với Giang Quý: “Ứm, khổng tôi, lái xe hẳn hoi.”
“Hi, em cứ yên tâm về kỹ thuật lái xe của anh, bằng lái của em và Khinh Khinh có ai không phải do anh đích thân dạy, em đừng tưởng là em có chút khiêu mà khinh anh.
Anh nói em, em được như hôm nay là vì không có anh, nêu anh vẫn còn trong giang hò, thì chuyện này còn có phân em?”
Miệng Giang Quý là con quỷ phiền phức.
Vân Thư: “Ừm, anh giỏi quá.”
“Đương nhiên rồi.” Giang Quý nghe được lời của Vân Thư, tự hào Đà bản thân.
Trên mạng tràn ngập tin tức về Cao Duy Duy, nói gì cũng có, phía ‹ dưới weibo của ảnh thị Giang Tả cũng bị một nhóm người được gọi là người hâm mộ “chỉnh nghĩa” măng chửi, “tiu đây Cao Duy Duy nên bị phong sát”, “vợ của người ta bị chọc tức sảy thai rôi, Cao Duy Duy không nên sông nữa, các người vận ký hợp đồng ` với cô ta, mù mắt.” , giới giải trí bị các người huỷ hoại rôi”.
Giang Quý liếc mắt nhìn cô gái nghiện mạng, thấy cô vẫn In chặt mặt, Giang Quý than thở: “Haizz, đừng nhìn điện thoại nữa.
Điện thoại thì có gì hay.”
Suy nghĩ của Vân Thư vẫn nằm trong bình luận của những người hâm mộ trên mạng, cô thản nhiên nói một cách qua loa: “Ừm, không xem.” Sau đó vân tiêp tục xem.
Giang Quý: “Anh nói em có thể mau ly hôn với Tạ Mẫn Hành không.”
“Ừm, ly.
Đợi đã, ly hôn?” Vân Thư để điện thoại xuông, nhìn Giang Quý, giọng điệu hơi kích động: “Anh “
chuyện của mình đi, đừng lo cho em.
Em đã lớn rồi, em sẽ xử lý hết mọi chuyện của em.”
“Em mới chỉ trưởng thành được hai năm, đã thấy.
mình giỏi lắm rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...