“Tiêu Thư, buổi họp báo dự kiến vào cuôi tháng.
ba.
Cô có biết Bạch Phàm cũng sẽ đên đó không?”
Sáng sớm, An Kỳ đã chào Vân Thư, nói cho cô biết tin tức mới nhất.
Vân Thư: “Ô, tôi biết rồi.”
“Cô không ngạc nhiên à? Bạch Phàm tới làm gì?”
Vân Thư: “Đừng quá kích động, đên ngày đó cô sẽ biệt.
Nếu so sánh thì tôi càng muốn biết chiếc xe mới của mình như thế nào hơn.”
Giám đốc của ảnh thị Hàn Hoặc đến tìm Bạch Phàm nhiều lần, tình cờ gặp Mộng Kỳ đang ở nhà Bạch Phàm: “Cô là ai?”
Giám đốc của ảnh thị Hàn Hoặc tự giới thiệu với Mộng: Kỳ: “Tôi là giám đốc quản lý nghệ sĩ nam, tôi tới tìm Bạch Phàm.”
“Ò, ngại quá, giám đốc, mời vào.
Bạch Phàm có chuyện ra ngoài rồi.
Nếu có chuyện gì có thể nói thẳng với tôi, đợi tôi anh ây về tôi sẽ chuyển lời cho anh ây.”
Giám đốc nhìn Mộng Kỳ: “Cô là em gái của cậu ấy?”
“Gần như thế, giám đốc, mời ngồi.”
Giám đốc không muốn lãng phí thêm thời gian, lại thây rất phản cảm trước cách ăn mặc cô ý nịnh nọt của Mộng Kỳ, bèn gio danh thiếp ra: “Bạch Phàm quay lại thì liên lạc với tôi, phiền cô rồi.”
“Không phiền, không phiền, giám đóc, đợi tôi đi rót nước cho anh.”
“Không cần, tôi có chuyện phải về trước.”
Trong phòng trà của ảnh thị Giang Tả, Vân Thư gọi cho Giang Quý: “Chào anh, cho em hỏi anh một chuyện.”
“Nói!”
Vân Thư: “Anh lấy biển số xe chưa?”
Giang Quý: “Rồi, hôm nay muốn lái xe à? Tự mình đến lấy đi, anh không mang cho đâu.”
“Anh trai tốt, làm ơn đi, em đang đi làm, không đi được, anh mạng cho em đi mà, lệ em tan làm còn phải đi đón mẹ chồng, không thể về muộn được.”
Giang Quý nghe vậy lập tức tức giận: *VJân Thư, em nói cho anh sao em phải đi đón mẹ anh ta? Sao không thẻ vê muộn? Muộn thì sao? Em đâu phải là tài xê, em cũng có không gian riêng của mình mà?”
Gần đây Vân Thư luôn bị hiểu lầm linh tinh, Tạ Mẫn Hành cũng thé, Giang Quý cũng thế: “Được được được, đừng tức giận, đừng tức giận, em chỉ nói linh tỉnh thôi, muộn cũng không.
SaO, anh đừng tức giận, đừng tức giận.”
“Vân Thư, anh đã bảo em mau ly hôn rôi, hôm nay đừng nghĩ đến chuyện lái xe nữa.” Trong đâu của cậu chủ Giang toàn là những mộng tưởng về việc đứa em gái mà mình yêu quý nâng niu trong bàn tay sống cuộc sông đầy 1 thiệu thốn trong nhà họ Tạ, giặt giữ nâu ăn bưng trà rót nước, các tê bào trong đầu của cậu chủ Giang dùng hết vào tưởng tượng.
“Không được, em mau ly hôn cho anh.
Chú Vân và dì Vân sắp về rÔi, anh phải tới nhà em một chuyền.”
“A, khoan đã, anh không cho em lái xe, tối nay em về kiểu gì? Em bảo tài xế tối nay đừng đón em rồi.
Giang Quý, anh phải đưa xe cho em.
Giang Quý: “Anh đi đón em.”
Trước khi Vân Thư từ chối, Giang Quý đã cúp điện thoại, mặt mũi hiệu trưởng tôi sâm ngôi ở bàn làm việc của hiệu trưởng văn phòng Thương, Kiều, sai bảo em gái mình như tài xế đúng là to gan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...