“Tạ Mẫn Hành chính là con lợn, lấy đi bắp cải của nhà anh.
Vân Thư, anh nói cho em biết, em ở trong nhà anh ta, cũng chỉ được phép sông ở đó, nếu dám để xảy ra những chuyện vượt quá giới hạn, anh sẽ đánh chết em.”
Trong mắt anh Ấy, Tạ Mẫn Hành không là cái thá gì cả, lấy được em gái anh ấy là phúc phần từ kiếp trước.
Trong đầu Vân Thư lại nhớ đến chuyện tối qua, Giang Quý như thế: “Em đừng có nói với anh, em..
Vân Thư vội vàng lắc đầu: “Chưa xảy ra chuyện gì hêt, không có, anh yên tâm.”
“Mau tránh xa anh ta, cắt đứt sớm càng tốt, còn phải từ chức, là sinh viên không lo học hành chăm chỉ, đi làm cái gì chứ?” Không nắm bắt đư ẹC điều quan trọng.
Vân Thư mỉm cười tỏ ra mình đã nghe thấy, nhưng làm hay không lại là một Sài T khác.
Xe tiếp tục chạy trên đường, trên sườn Tử Kinh Sơn, chiêc công sắt lón tượng trưng cho thân phận, một dòng chữ được viết lên bằng bút lông: Nhà họ Tạ.
“Xem ra là một căn nhà lón.”
Vân Thư gật đầu, cởi dây an toàn ra, nói: “Nhà họ Tạ trong thành phố G ở miền nam, anh nên biết điều này.”
Vừa hay, cổng lớn tự động mở ra.
Tạ Mẫn Tây khoác bộ đồng phục học sinh bình thường với một túi đồ đi ra ngoài.
“Mẫn Tây, em lại đi học à?” Vân Thư chủ động ngăn cô ấy lại.
Khi Tạ Mẫn Tây nhìn thấy chị dâu, cô ấy chạy lon ton tới: “Chị dâu, em đi học đây, em để áo len màu vàng của chị vào phòng chị rồi.”
Vân Thư thấy không có xe sau lư: ng cô Ấy, bèn hỏi: “Lại tự học, không cho tài xê đưa em đi à?”
Tạ Mân Tây bĩu môi: “Em không thể cứ mãi tỏ ra đặc biệt được, em sẽ tự đi.
Mà này chị dâu, chị đi đâu đấy?
Sao không về với anh trai? Ai đây?”
Đôi mắt của Giang Quý và Tạ Mẫn Tây chạm nhau, một bên uễ oải, một bên mỉm cười.
Vân Thư chủ động giới thiệu: “A, Giang Quý, bạn chị, cũng là anh chỉ.
Đúng rôi, đường xuống núi còn một đoạn, đi đường.
không yên tâm, vừa hay anh ây phải xuông, để chị nhờ anh ấy chở em đến bền xe dưới chân núi?”
Tạ Mẫn Tây chủ động chào: “Xin chào anh, em là Tạ Mẫn Tây.”
Tạ Mẫn Tây lại từ chối lòng tốt của Vân Thư: “Chị dâu, không cân làm phiền anh ấy, em muốn đi bộ.”
Khi Tạ Mẫn Tây cười, ánh mắt cô ấy lộng lẫy như một ngàn bông hoa đang nở rộ.
Giang Quý nhìn thây thì ngây ra, chủ động nói: “Không sao, dù sao anh cũng xuông núi, anh sẽ đưa em đi.
Không nguy hiểm.”
Tạ Mẫn Tây rối rắm: “Em chỉ muốn đi bộ tiêu thức ã ăn.
Cảm ơn lòng tốt của anh trai.”
Giang Quý nhìn về phía trước, nuốt nước bọt, nói với Vân Thư: “Sao em còn không xuống xe?”
Vân Thư: “Hả? Anh mắng em.
Giang Quý, anh dám mắng em.
Em không xuông.’
“Xuống xe, anh đưa Mẫn Tây đi học.”
“Sao anh biết em ấy tên là Mẫn Tây?”
Gọi quá thuận miệng, như thể đã gọi cô ấy không biết bao nhiêu lần, Vân Thư nghi ngờ.
Tạ Mẫn Tây cũng nhìn Giang Quý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...