Ở bên ngoài, người ta toàn là cúi đầu nghe theo Tạ Mẫn Hành, mà ở nhà, anh lại trăm phương.
nghìn kế dỗ dành Vân Thư, báo ứng, hoàn toàn chú tâm trên người cô!
Tạ Mẫn Hành bảo bác sĩ rời đi trước, bản thân thì đi nấu một ly nước đường đỏ, rồi lầy túi chườm nóng lên lầu cho Vần Thư.
Sau khi Vân Thư dậy thì kiểm tra giường, may mà máu vẫn chưa dính lên ga giường, cô vào phòng tắm thay đồ.
Lúc đi ra ngoài, Tạ Mẫn Hành đã quay lại phòng ngủ, đặt nước đường đỏ trong tay lên trên tủ đầu giường.
Cô chui vào chăn, đặt túi nước ấm lên bụng, nước đường đỏ được đặt trong tay cô, giờ phút này Vân Thư đã tốt hơn rât nhiều, không đau như vừa nãy nữa, nhưng Tạ Mẫn Hành vẫn rất lo lăng.
Vân Thư buộc bụng, nói không đến bệnh viện thì không đến bệnh viện, ban đêm bụng lại đau không chịu nồi.
Tạ Mẫn Hành ngủ trên sô pha, lo lắng đứng lên nhìn Vân Thư, phát hiện cô đau cuộn mình lại.
Tạ Mẫn Hành cũng tiền vào chăn từ bên kia lên giường, ôm Vân Thư: “Uống thuốc giảm đau không?”
Vân Thư lắc đầu: “Không uống.
”
Vân Thư có suy nghĩ chêt người, lúc trước có nghe nói trong thời kỳ kinh nguyệt uống thuốc sẽ tạo thành nguy hại nghiêm trọng đối với tử cụng, có thể sẽ vô sinh, cho nên mỗi lần Vân Thư trong thời gian kinh nguyệt có đau bụng cũng sẽ nhẫn nhịn, nhưng.
lần này đau có chút lợi hại, nhưng cô vẫn quyết không uông thuốc.
Đạu nhưng không uống thuốc, Tạ Mẫn Hành đau lòng nhưng không ép buộc cô.
Vân Thư được ôm, tay chân lạnh lẽo, Tạ Mẫn Hành đành phải đi lấy.
cho cô một túi nước ấm đặt ở bụng cô, duỗi cánh tay ra để cho Vân Thư ngủ.
Sáu giờ sáng, Vân Thư tỉnh lại trước, hôm nay cô đã đỡ hơn nhiều, huyết sắc trên mặt khôi phục lại một chút, cô gồi lên cánh tay Tạ Mẫn Hành, trên bụng còn đặt túi nước âm với bàn tay Tạ Mẫn Hành.
Vân Thư lấy túi nước ấm trên bụng xuống, bàn tay Tạ Mẫn Hành cũng không nhúc nhích, Vân Thư lén dì chuyên vào trong ngực Tạ Mẫn Hành.
Đến vị trí thoải mái, Vân Thư bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Trong lúc này, ông nội Tạ mặc đồ Đường đi với quản gia rời khỏi nhà họ Tạ.
Vân Thư rời giường, xuất hiện trên bàn ăn với Tạ Mẫn Hành, Tạ phu nhân hỏi Vân Thư sao vậy?
Vân Thư thành thật kể lại.
Tạ phu nhân: “Khó trách Mẫn Hành hỏi mẹ đường đỏ ở đâu.
”
Vân Thư ngượng ngùng nói: “Mẹ, con không sao.
”
Tạ phu nhân: “Máy ngày nay đừng ăn lạnh và cay, dầu mỡ cũng ăn ít một chút.
”
Vân Thư đồng ý với Tạ phu nhân.
Tạ Mẫn Hành và Vân Thư dùng hai ngày đề đi thăm hết thân thích, lại ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, mùng bảy là ngày đầu tiên Vân Thư đi làm, cũng là ngày đầu tiên Tạ Mẫn Hành đi làm sau têt.
Chiều mùng sáu, Tạ Mẫn Hành lo lắng ban đêm bụng Vân Thư lại đạu, nên dỗ Vân Thư đền bệnh viện kiềm tra.
Vân Thư: “Em không đi.
”
“Người đau bụng vào ban đêm là ai?
n nghe lời đi, không tiêm không uống thuốc, chỉ kiểm tra thôi.
”
Cuối cùng, vẫn là Tạ Mẫn Hành thỏa hiệp, đánh không được mắng không được mà còn phải thuận theo.
Tạ Mẫn Hành thở dài: “Ngày mai đừng đến công ty báo danh nữa.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...