Cô Vợ Tài Phiệt Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Ông nội Lâm đến từ nông thôn nên không biết những thứ quanh co này.
Bây giờ nước mắt hồi hận của ông ấy đều treo ở trên mắt: “Sân bay, mau đến sân bay.”
Lâm Khinh Khinh: “Không cần, ông nội, Tiểu Dực đã được người của Mẫn Thận dẫn về. Bây giờ ông có đi không? Không đến Tử Kinh sơn thì trở về nhà cũ.”
Lúc Lâm Khinh Khinh nói chuyện với ông nội Lâm, vì tăng thêm suy đoán trong lòng, Tạ Mẫn Thận đã dẫn Lâm Dực đi gặp Lưu Thị.
“Chuyện của Lâm Thiến là mệnh lệnh của tôi.” Tạ Mẫn Thận thẳng thắn: “Bà tìm nhiều người hơn nữa cũng vô dụng, tiêu nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ hại càng nhiều người ngã ngựa, bởi vì tôi sẽ lần lượt điều tra hết.”
Lâm Dực nhìn thấy Lưu Thị, cậu áy nắm chặt tay Tạ Mẫn Thận, đồng tử bởi vì e ngại mà thay đổi nhỏ.
Trong miệng còn nghe được chữ quỷ.
Tạ Mẫn Thận làm bộ muốn bước đền chỗ Lưu Thị, Lâm Dực lại túm chặt lầy anh ấy không cho anh ấy đến gần.
Hơn nữa, Tạ Mẫn Thận còn mạnh mẽ đi về phía trước, nhưng lại không thể đi được.
Lâm Dực cũng dùng đủ sức kéo lại.
“Anh rễ, đừng, quỷ.”
Tạ Mẫn Thận lùi về phía sau, anh ấy nhìn Lưu Thị, kéo Lâm Dực trở lại phòng ngủ của cậu ấy với ông nội Lâm: “Đồ đạc đã thu dọn xong chưa? Đi thôi.”
Ông nội Lâm rưng rưng nhìn cháu trai ngốc nghếch rót cục lại xuất hiện trước mắt ông ấy, ông ấy ôm chặt lầy Lâm Dực: “Ông nội không bao giò bỏ lại con nữa.”
Tạ Mẫn Thận lái xe mang theo đò đạc của bọn họ trỏ về ngôi nhà cũ.
Căn nhà bao phủ bụi bặm, Lâm Khinh Khinh bắt đầu lấy nước làm sạch. Mà Lâm Dực chỉ ngồi bất động.
Lâm Khinh Khinh đi vào nói với Tạ Mẫn Thận: “Mẫn Thận, anh có cảm giác được Tiểu Dực có gì đó không?”
“Ngoan, đừng lo lắng, để anh đi hỏi đôi chút.”
Đêm khuya, Tạ Mẫn Thận xuất hiện ở nhà kho cũ nát, ngoài miệng Lâm Phổ đã bị nhét đầy, đồng thời trong phòng còn có thêm hai người.
Tạ Mẫn Thận ngồi trên một chiếc ghé sạch sẽ: “Nói cho tôi biết, ông nội và Tiểu Dực ở nhà họ Lâm như thế nào?”
“Mỗi ngày ngủ dậy đều ngồi trên giường ngẩn người, ăn cơm trong phòng, ngoại trừ bình thường đi vệ sinh sẽ ra ngoài thì những việc khác đều ở trong phòng. Lúc Lưu Thị với Lâm Thiền ra ngoài, ông nội Lâm sẽ ra ngoài xem, còn Tiểu Dực thì ỏ trong phòng.” Người mặc đồ đen báo cáo.
Tạ Mẫn Thận: “Tiểu Dực chưa từng ra ngoài sao?”
“Hầu như không có.”
Như vậy, Tạ Mẫn Thận đã biết bệnh của Tiểu Dực xuất phát từ nơi nào.
Anh ấy rút đồ nhét trong miệng Lâm Phổ: “Tổng giám đốc Lâm, hôm nay muốn dẫn Tiểu Dực đi đâu vậy?”
“Ba thật sự dẫn Tiểu Dực đi khám bệnh.”
Tạ Mẫn Thận đi vòng quanh ông ta: “Nước nào?
Bác sĩ nào? Nói cho tôi cách thức liên hệ để tôi đi kiểm tra thực hư.”
Ánh mắt Lâm Phổ né tránh: “Ông áy là một người bạn của ba, chú trọng sự riêng tư, con không thể quấy rầy ông ấy, ba không thể nói cho con biết.
Nhưng ba thật sự muốn dẫn Tiểu Dực đi khám bệnh, con hãy tin ba.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...