Cô Vợ Tài Phiệt Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Đại đội trưởng thăm dò hỏi: “Lâm Khinh Khinh?
Phu nhân của thị trưởng Tạ?”
Mặc dù rất không muốn thừa nhận em gái Khinh Khinh gả cho Tạ Mẫn thể để người ngoài chê cười được: “Đúng, chính là vợ của Tạ Mẫn Thận.”
“Hôm nay thị trưởng Tạ đã đến ôm phu nhân thị trưởng đi rồi.”
Buổi chiều, đại đội trưởng đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ không ở trong cục, chỉ để lại một tiểu đội, kết quả còn bắt phu nhân Tạ Mẫn Thận, sau khi trở về một đám người cúi đầu, chỉ sợ hàng tội.
Không ngờ Lâm Khinh Khinh còn là em gái của bạn thân mình.
đặt mông ngồi trên bàn Thận, nhưng lúc này không Giang Quý: “Vậy Lâm Thiến đâu?”
Giang Quý phối hợp đến đồn cảnh sát là muốn tìm Lâm Thiến tính sổ.
Đại đội trưởng hiểu được tính khí của bạn tốt, anh ấy cũng không cản lại được, nên dứt khoát nói: “Đừng hành hung dưới mí mắt tôi.”
“Yên tâm, tôi làm chuyện này, trước tiên tôi muốn cho người đi ra ngoài mua giúp tôi chút đồ.”
Nghiêm túc mà nói, con người này đúng là đê tiện.
Sau khi Giang Quý làm xong mọi chuyện, lại đi đến bồn rửa tay ở nhà vệ sinh.
“Người anh em, luật sư của tôi đến chưa?” Giang Quý hỏi đại đội trưởng.
Đại đội trưởng: “Ai làm anh em với cậu chứ, thân phận hiện tại của hai chúng ta đối lập.”
“Sao cậu lại điệu như vậy, tôi chỉ hỏi cậu, tôi đi được chưa?”
Đại đội trưởng nói đến chuyện này thì đã tức giận, miệng của luật sư Giang Quý rất biết cách nói chuyện, mông anh ấy dính vào ghế, miệng đã không dứt, mười đội trưởng cũng nói không lại một cái miệng.
“Người, cậu không làm bị thương chứ?” Đại đội trưởng vẫn lo lắng về an nguy của Lâm Thiền.
Giang Quý nhướng mày: “Cậu đi vào xem chút đi, có bất ngờ.”
Nói xong, anh ấy tự giác tiến vào văn phòng đại đội trưởng, cầm khăn mặt của đại đội trưởng lau tay: “Người anh em, tôi đi đây, nghỉ phép cùng nhau đi ra ngoài uống rượu đi.”
Đại đội trưởng ném cho anh ấy một chiếc chìa khóa xe: “Xe của cậu bị hỏng rồi, lái xe riêng của tôi đi.”
Giang Quý không khách sáo, cũng chẳng phải chưa từng lái lần nào.
Hơn mười giờ đêm, nhà họ Tạ.
Tạ Mẫn Tây ôm điện thoại ngồi trong phòng khách.
Vân Thư ở bên cạnh cô ấy.
Bởi vì trên mặt Lâm Khinh Khinh có vét thương nên được Tạ Mẫn Thận khiêng trở về ngủ sớm.
Nhà Vân Thư, Vân Thư ném thằng bé cho ba nó, rồi bầu bạn với Tạ Mẫn Tây ở nhà cũ.
Giang Quý: *Xả giận thay Khinh Khinh. Em còn thu dọn gĩ không? Nếu không, bây giờ chúng ta hãy trở lại trường học.”
Tạ Mẫn Tây lắc đầu, hiện tại cô ấy muốn trở lại trường làm đề toán một đêm.
Vân Thư đẩy hai người họ: “Mau đi đi, em buồn ngủ sắp chết rồi, đêm nay vất vả lắm Tiểu Tài Thần mới không quậy em, em phải nhanh chóng đi ngủ.”
Giang Quý lái xe đưa Tạ Mẫn Tây trở lại trường học.
Vân Thư thở phào nhẹ nhõm: “Mẫn Tây thật sự có lương tâm, anh Giang Quý làm thầy có mấy ngày, lại lo lắng đến nửa đêm, hây, có lương tâm hơn người làm em như mình nhiều rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...