Cô Vợ Sát Thủ Của Tổng Tài Máu Lạnh

Hạ Trúc Băng cùng Trịnh Dật Thần cùng nhau tận hưởng thế giới của hai người suốt một tuần. Bên Trịnh thị ai đó ngồi trên vị trí tổng tài khóc ròng.

Anh trai của hắn thay đổi rồi, anh trai không thương hắn nữa, hắn muốn bỏ nhà đi, hắn không muốn làm tổng tài

Trịnh Diệc Phàm nội tâm gào thét, bên ngoài bình tĩnh, cực kì bình tĩnh, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên bàn. Mọi người trong phòng họp nươm nướp lo sợ, bình thường bọn họ cùng vị kia họp đã rất đáng sợ rồi còn vị này bình thường tươi cười vui vẻ giờ phút này lại lạnh mặt như vậy là muốn bọn họ sống sao đây a

Mãi đến khi cuộc họp kết thúc mọi người thở phào nhẹ nhõm rời đi. Trịnh Diệc Phàm trở về văn phòng liền gọi cho anh trai hắn. Anh trai hắn tuy rằng không bắt máy nhưng hắn vẫn kiên trì nha

"Alo. Diệc Phàm có chuyện gì"

Đầu dây bên kia có người bắt máy, Trịnh Diệc Phàm cảm thấy vui sướng như lễ hội

"Anh à, bao giờ anh mới về? Em không muốn phải ở công ty đâu. Huhu"

Trịnh Dật Thần cau mày, nhìn về phía cô gái ngâm mình trong hồ bơi, vẻ mặt nhu hòa hơn nhiều, không mặn không nhạt nói


"Diệc Phàm à, anh trông công ty giúp chú nhiều năm như vậy cũng nên giao lại cho chú rồi "

"Ô ô, như vậy không được nha em chỉ mới hai mươi mốt tuổi thôi a. Em vẫn chưa quản lí được công ty đâu a"

Đầu dây bên kia thở dài

"Nói về vấn đề này, anh chú già rồi cũng sắp ba mươi rồi, bằng tuổi anh người ta đã có con cái ẵm bồng rồi. Chú chưa muốn kết hôn nhưng anh muốn nha. Thôi quản lí tốt phần chú đi, bà xã anh đang đợi a"

" Khoan đã, anh, anh mới hai mươi sáu sao gọi là già... Nè... Alo... Alo... "

Trịnh Diệc Phàm trừng mắt nhìn điện thoại, đây là ngược cẩu độc thân a. Hắn cũng muốn có người thương đi, nhưng đây không phải là chuyện hắn muốn là được a. Còn cái công ty này nữa.... Trịnh Diệc Phàm thở dài

Ở bên kia sau khi cúp máy Trịnh Dật Thần nhanh chóng bước xuống hồ nước ôm lấy cô vợ nhỏ của mình từ đằng sau, cọ cọ đầu vào hõm cổ của cô. Từ từ dời lên môi cô


"Bảo bối anh không muốn trở về"

Hạ Trúc Băng phì cười

"Vậy thì không trở về. Khi nào anh muốn, chúng ta sẽ trở về"

Trịnh Dật Thần vui vẻ hôn lên má Hạ Trúc Băng

"Bảo bối em tốt nhất"

*********

Trịnh Diệc Phàm sau khi bị nhồi một đống thức ăn cho chó liền rất tức giận nhưng không có chỗ phát tiết liền đem tất cả văn kiện giải quyết, mọi người trong công ty liên tục tăng ca, khắp nơi điều oán than. Là ai đã chọc vị tổ tông này a. Ngày thường hắn ta cơ hồ không quan tâm, đôi khi cho tan làm sớm bây giờ đồ nhiên phải tăng ca mà còn là kế hoạch của quý sau cơ mà. Đối với vấn đề này bố mẹ Trịnh liền cảm thấy vui vẻ, đột nhiên có cảm giác con mình lớn rồi a, sắp gả được rồi

Nghĩ như thế rất nhanh Trịnh Diệc Phàm liền được sắp xếp đi xem mặt. Hay được tin Trịnh Diệc Phàm đen mặt thu xếp đồ bỏ trốn ngay trong đêm.

Hắn mới hai mươi mốt thôi nha, hắn chưa muốn kết hôn.

Trịnh Diệc Phàm trốn đi, công ti không ai quản lý, thế là Trịnh Dật Thần liền bị lôi trở về làm hắn không thể thường xuyên ôm cô vợ nhỏ. Điều này làm hắn rất tức giận, cấp tốc cho người mang Trịnh Diệc Phàm trở về. Nhưng Trịnh Diệc Phàm trốn rất giỏi nha tìm được hắn không dễ dàng gì. Thế là Trịnh Dật Thần lại tiếp tục quản lí công ty


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui