Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế

Hoắc Thâm lạnh lùng nhìn anh ta một cái, anh ta vội vàng gọi một tiếng: “Bà chủ.”

Lê Nhất Ninh gật đầu cũng không biết nên nói cái gì.

Sau khi vào văn phòng rồi, Lê Nhất Ninh mới không thể không thầm kinh ngạc thở dài trong lòng, nhà tư bản chủ nghĩa đúng là có tiền.

Một văn phòng làm việc thôi mà có thể làm xa xỉ sang trọng như vậy, càng quan trọng hơn là chếch đối diện bên kia hình như còn đặt mấy bình hoa cổ.

Đương nhiên, đấy chỉ là suy đoán của cô thôi.

Cô thầm đánh giá hai cái, Hoắc Thâm ngước mắt lên nhìn cô: “Muốn gì cứ nói với trợ lý, tôi đi thay quân áo trước.”

.. Được.”

Sau khi Hoắc Thâm đi rồi, Lê Nhất Ninh mới bình tĩnh ngồi xuống sô pha, nắm chặt cổ tay nhìn nhân dân tệ sáng lấp lánh trước mắt.

Cô nghiêng mắt nhìn về phía cửa sổ lớn sát đất, tòa cao ốc này hình như là tòa cao ốc cao nhất thành phố, Lê Nhất Ninh đi tới cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới, từ trên cao có thể quan sát thành phố xinh đẹp này.

Ánh mặt trời buổi trưa giống như được mạ một lớp ánh sáng vàng, chiếu lên cửa sổ thủy tinh khúc xạ ra quầng sáng xinh đẹp.


Cô nhìn thành phố xinh đẹp này, trong lòng cảm khái muôn phần.

Tới đây được một thời gian rồi, hình như từ không thích nghỉ được lúc ban đầu cho tới nay đã dần thích nghi được rồi.

Cô nhìn chăm chú ngoài cửa sổ rất lâu, lúc quay đầu lại thì Hoäc Thâm đã thay quần áo xong rồi.

Anh thay tây trang giày da, lúc này đang cúi đầu cài măng sét.

Lê Nhất Ninh định thần lại nhìn thì phát hiện đôi măng sét đó..... hình như là của mình mua?

Cô há miệng, nhìn Hoắc Thâm: “Anh.......” Hoắc Thâm nhướng mày một cái.

Lê Nhất Ninh lắc đầu, cứ ngây ngốc nhìn anh như vậy là được.

“Em muốn đi dạo hay là ở đây nghỉ ngơi?”

Lê Nhất Ninh tỉnh táo lại: “Tôi nghỉ ngơi trước.”

“Ừm. Có chuyện cần cứ tìm trợ lý.” Anh dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú cô rồi bỏ lại một câu: Tôi đi họp.

Tới khi Hoắc Thâm đi rồi, Lê Nhất Ninh mới từ từ giơ tay lên sờ gò má nóng bừng của mình.

Xảy ra chuyện gì. Sao mặt đột nhiên nóng như vậy?

Lê Nhất Ninh cắn môi, ho một tiếng mới quay về ngồi lại trên sô pha lân nữa.

Cô hơi buồn ngủ nhưng hình như vẫn rất có tinh thần, cảm giác mâu thuẫn khó nói thành lời.

Cô lấy điện thoại ra, vô thức đăng nhập vào weibo.

Hoắc Thâm vẫn còn treo trên hot search, hình động hoạt động hôm nay cũng đăng lên rồi, hình của trạm tÿ(1) chụp ra bao giờ cũng tuyệt đỉnh.

'Tấm này đẹp hơn tấm kia.

Lê Nhất Ninh vô thức lật xem, không khỏi thầm cảm khái trong lòng.


Hoắc Thâm đúng là đẹp trai thật.

Các fan ở phía dưới đang điên cuồng gào thét, cả một trang đều là hình đẹp đủ góc độ của Hoắc Thâm cùng với bình luận của fan về cách ăn mặc của anh hôm nay.

Lê Nhất Ninh bấm vào xem, lần nữa bị chọc cười.

[Hu hu hu hu chiếc áo khoác này của ca ca đẹp quá đi thôi! Nếu không phải tôi mua không nổi, tôi đã mua cho bạn trai từ sớm rồi]

[Luôn cảm thấy lúc ca ca mặc chiếc áo khoác này đều có thể ôm chặt tôi! Hu hu hu hu vùi đầu vào lòng ca ca cọ cọ.]

[Bà chị lầu trên, đây là thanh thiên bạch nhật đấy, chưa gì đã bắt đầu nằm mơ rồi à.]

[Mấy người tránh ra, ca ca là của tôi.]

[Này, thật muốn biết tương lai ai là người có thể có được ca ca, có thể được ca ca ôm vào lòng như vậy.]

[A aaaa a dòng bình luận nguy hiểm của lầu trên mau xóa bỏ cho tôi ngay!]

[Ca ca chỉ có thể ôm chúng ta!!]

[Người ca ca ôm là tôi, mấy người đừng ai mơ tưởng nữa.]

Lê Nhất Ninh xem xong, duỗi tay cách màn hình chọc dòng bình luận đó, tự lẩm bẩm một mình: “Cũng không phải là mấy cưng đâu.”


Sau khi nói xong, cô bỗng phản ứng lại bản thân vừa nói gì, trực tiếp nhảy bật khỏi sô pha.

Cô điên rồi sao?

Lê Nhất Ninh mày điên rồi sao?

Mày biết mày vừa mới tiến hành phát ngôn nguy hiểm thế nào không?

Cô vô thức muốn bỏ chạy, Lê Nhất Ninh căng mắt nhìn một cái trực giác muốn đi.

Cô đi tới cửa, vừa kéo cửa ra thì đụng phải người ta. Lê Nhất Ninh ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn qua.

Hoắc Thâm ngớ người, hơi nhíu mày nhìn cô: “Chạy cái gì?”

Lê Nhất Ninh: “......

Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đó của Hoäc Thâm, không hiểu sao bản thân có cảm giác như bị nhìn thấu. Nghĩ vậy, cô cũng không sợ gây sự với Hoắc Thâm, thẹn quá hóa giận nói: “Tôi muốn chạy thì chạy, chẳng lẽ anh còn muốn trói tôi lại?"

Hoắc Thâm:.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận