Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế

Chẳng mấy chốc, Hoắc Thâm dưới tầng tầng bảo vệ của vệ sĩ xuyên qua sự nhiệt tình của fan bước lên xe.

Sau khi fan đi khỏi trung tâm thương mại rồi Lê Nhất Ninh mới rời khỏi cùng mấy vệ sĩ do Hoắc Thâm để lại.

Còn như chú Hứa, rất có mắt nhìn đã về nhà trước rồi.

'Trên đường về Lê gia, Lê Nhất Ninh có chút căng thẳng.

Có thể là bởi vì cha Lê mẹ Lê đối xử với nguyên chủ quá tốt nên cô cảm thấy việc lừa dối hai người là một tội ác, nhưng loại chuyện hồn phách xuyên qua thế này nếu nói ra cũng chẳng ai tin, thậm chí còn khiến hai ông bà lão càng thêm đau lòng buồn bã.

Trong nhất thời, Lê Nhất Ninh thật sự cảm thấy hơi phiền muộn.

Đã lâu lắm rồi cô không có cảm nhận được tình thân cũng không biết lát nữa tới nhà rồi nên làm sao ở chung với họ.

Lúc đang suy nghĩ thì giọng nói của người đàn ông bên cạnh truyền tới: “Không khỏe?”

Lê Nhất Ninh ngước mắt, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đó của Hoắc Thâm chốc lát mới vội vàng lắc đầu: “Không phải, không có.”


Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời giữa trưa vẫn còn rất gay gắt, thời gian diễn ra hoạt động của Hoäc Thâm không lâu, giờ hai người về tới Lê gia cũng vừa kịp giờ cơm trưa.

Lê Nhất Ninh nhìn bên ngoài cửa sổ một cách say sưa nên không chú ý tới tầm mắt của Hoắc Thâm như có như không đang rơi trên người cô.

Lúc xe dừng lại, Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm cùng xuống xe.

Sau khi nghe thấy tiếng, người làm của Lê gia chạy. ra vui vẻ gọi một tiếng: “Lão gia phu nhân, vợ chồng tiểu thư về rồi."

Lê Nhất Ninh nhìn toàn biệt thự trước mắt bỗng dâng lên một cảm giác quen thuộc nói không nên lời.

Cô nghĩ, nguyên chủ rất thích ngôi nhà này.

Căn nhà rất lớn được bao quanh bởi một vườn hoa. nhỏ trông không giống với nhà của Hoắc Thâm lắm, Lê gia...... có lẽ là một gia đình nhỏ ấm áp.

Hai người đi vào nhà, hai người ngồi trong phòng khách quay đầu lại nhìn.

Lê Nhất Ninh cố áp chế cảm giác căng thẳng của mình, cười vui vẻ gọi một tiếng: “Ba mẹ, bọn con về rồi đây”

Hoắc Thâm cũng gọi một câu.

'Trong mắt mẹ Lê đầy kinh ngạc, nhìn cô mà xúc: động không thôi: “Cuối cùng cũng về nhà rồi.”

Bà nhìn Lê Nhất Ninh: “Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi đúng không, đã bao lâu không về thăm ba mẹ rồi.”

Lê Nhất Ninh ngoan ngoãn nghe dạy bảo, không dám phản bác.

Hoắc Thâm đứng bên cạnh nhìn thấy, bèn lên tiếng: “Là vấn đề ở con.”

Mẹ Lê im lặng.


Hoắc Thâm áy náy nói: “Là con quá bận, không. thường xuyên đưa Ninh Ninh về thăm ba mẹ.”

Lê Nhất Ninh: “.......”

Ninh Ninh? !

Nghe thấy cách gọi này phát ra từ trong miệng Hoắc 'Thâm, tim cô không chịu nghe lời mà đập nhanh một nhịp.

Rõ ràng mọi người đều gọi cô như vậy.

Nhưng không hiểu vì sao, cô cảm thấy giọng nói của Hoắc Thâm rất dễ nghe.

Hoắc Thâm vừa nói như vậy, phút chốc mẹ Lê không dám trách măng Lê Nhất Ninh nữa.

Họ tuy là trưởng bối nhưng trên thực tế vẫn có phần e ngại Hoắc Thâm, khí thế của người đàn ông này quá mạnh lại quá lạnh.

Bà mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Công việc của A Thâm con quá bận, chúng ta có thể hiểu được.”

Hoắc Thâm khẽ mỉm cười.


Cha Hoắc ho một tiếng, nhìn về phía hai người: “Qua đây ngồi, đứng đấy làm gì.”

“Đúng đúng đúng, mau ngồi xuống, mẹ đi phòng bếp. xem sao."

Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm cùng ngồi trên sô pha, cha Lê đánh giá con gái của mình một cái, nhìn thấy thần sắc của Lê Nhất Ninh không tệ lúc này mới yên tâm.

Sau đó chuyển sang bắt đầu nói chuyện công việc với Hoắc Thâm, Lê Nhất Ninh nghe cảm thấy vô vị tự giác chuồn vào trong phòng bếp.

Mẹ Lê thấy cô vào lập tức kéo cô qua một bên. “Ninh Ninh, mẹ hỏi con một chuyện.”

Lê Nhất Ninh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mẹ Lê, nghỉ ngờ hỏi: “Có chuyện gì ạ?”

Mẹ Lê nhìn cô: “Con còn thích nam minh tỉnh đó không?”

Bà nói: “Thời gian trước mẹ và ba con đang ở nước ngoài, có người gửi hình con cùng ghi hình với nam minh tinh đó cho chúng ta xem.”

Bà chỉ tiếc luyện sắt không thành thép nói: “Con nói xem sao con cứ như bị quỷ ám vậy, Hoắc Thâm ưu tú biết bao nhiêu, con đi theo đuổi nam minh tỉnh đó làm gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận