Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế
Lúc Hoắc Thâm nhìn thấy mấy tin nhắn này thì đã là buổi chiều rồi.
Anh híp mắt nhìn tư thế và khoảng cách của hai người, cười khẽ một tiếng.
Mà Lê Nhất Ninh đang ở quán trọ thì thật sự tức giận rồi, cô biết là không có liên quan tới Hoắc Thâm, chuyện bị dân mạng mắng là bởi nguyên chủ, cô nhận. Nhưng mũi dùi của Hề Tử Đồng này chính là vì Hoắc Thâm đúng chứ?
Cô thật sự không hiểu nguyên nhân Hề Tử Đồng nhằm vào mình năm ở đâu, là bởi vì cô quen biết Hoắc Thâm, vậy nếu biết bọn họ có quan hệ vợ chồng thì muốn giết cô luôn phải không?
Vừa nghĩ tới khả năng này Lê Nhất Ninh thật muốn cười, thuê sát thủ giết mình cũng không phải không có khả năng ha.
Lúc đang suy nghĩ, tin nhắn của Trương Nhã lại tới rồi.
Trương Nhã: [Ôi đệt ôi đệt! Ninh Ninhl! Cái cô Hề hi hi đó không có ăn thịt kho tàu cô làm phải không!]
Lê Nhất Ninh: [....... Tin tức của cô sao mà nhạy như vậy?]
Trương Nhã: [Mắt sắc của tôi nhìn thấy đấy, còn có vẻ mặt lúc cô dọn rác tôi hiểu quá mài]
Trương Nhã: [Còn nữa còn nữa cô biết tại sao cô ta thích ăn thịt kho tàu không?]
Lê Nhất Ninh nhíu mày: [Tại sao vậy?]
Trương Nhã: [Là bởi vì anh Hoắc Thâm thích ăn chứ sao! Đó là món anh Hoắc Thâm thích ăn nhất!]
Lê Nhất Ninh: [.......]
Trương Nhã: [Cô nói xem cô ta tâm cơ hay không chứ-]
Lê Nhất Ninh vốn còn tự an ủi mình tự chọc mình cười, trước mắt sau khi xem xong tin nhắn này đột nhiên càng tức giận càng cảm thấy khó chịu.
Món ăn cô tốn hơn nửa tiếng làm ra, tuy không phải là dày công nấu nướng nhưng cũng coi như tốn không ít tâm tư trong đó, nhìn một vị trí nhỏ trên cổ tay vừa bị dầu bắn ra sưng lên, Lê Nhất Ninh suy nghĩ chốc lát sau đó lấy điện thoại ra chụp một tấm hình gửi cho Hoắc Thâm.
Lê Nhất Ninh: [Bồi thường.]
Tuy không thể quang minh chính đại nổi nóng nhưng đòi chút bồi thường chắc không quá đáng đúng không.
Đương nhiên càng quan trọng là, Lê Nhất Ninh không hiểu lắm Hoắc Thâm và Hề Tử Đồng rốt cuộc là quan hệ gì nên không dám tùy tiện cáo trạng như chuyện của Hà Thánh Nguyên.
Hoắc Thâm: [?]
Lê Nhất Ninh: [Biết Hề Tử Đồng chứ?]
Hoắc Thâm: [Ai?]
Lê Nhất Ninh nghẹn, nhìn thấy chữ “Ai” lục thân không nhận này, cô thật sự vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Lê Nhất Ninh: [Anh không quen? Không biết? Không nhớ?]
Hoắc Thâm: [Có.]
Lê Nhất Ninh: [Vết thương trên cổ tay này là vì làm thức ăn cho cô ta mà bị đấy, chẳng lẽ anh không nên bồi thường chút sao?]
Sau khi gửi xong, Lê Nhất Ninh bỗng thấy hơi xấu hổ.
Cô đoán Hoắc Thâm sẽ cho là cô bị bệnh thần kinh.
Giây tiếp theo, Hoắc Thâm trực tiếp gọi điện thoại tới.
Cô sững sờ, sau khi nhìn xung quanh hai cái rồi mới nhận máy.
“Alo.”
Lê Nhất Ninh đóng mic, nhỏ giọng hỏi: “Anh gọi cho tôi có chuyện gì.”
Hoắc Thâm đang ngồi trong phòng làm việc, liếc mắt xem trực tiếp cách đó không xa, lúc nhìn thấy người đang che điện thoại lén la lén lút thì khế cười một tiếng, kéo cà vạt thong thả hỏi: “Có ý gì”
“Ý gì là ý gì” Lê Nhất Ninh xoay anh vòng vòng. “Bồi thường.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh lập tức sinh khí dồi dào: “Anh xem không hiểu sao, tôi làm thức ăn cho bạn anh bị bỏng tay rồi, anh không nên bồi thường một chút sao?”
Hoắc Thâm ngừng chốc lát, nửa ngày sau mới nói: “Chúng tôi không phải là bạn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...