Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế

Cô từ chối không chút do dự: “Bây giờ anh cách xa em một chút.”

Vừa rồi đầu cô bị úng nước mới nhắc nhở Hoắc Thâm nói bọn họ là vợ chồng, hu hu hu hu cô không nên như vậy.

Lúc này cô rất hối hận, giờ phút này đương sự hối hận cực kỳ.

Sau khi thay quần áo xong, hai người cũng khồng ra ngoài.

Thân phận Hoắc Thâm không tiện, Lê Nhất Ninh tuy còn đỡ nhưng ở nơi này có nhiều fan tới tham ban nên lo lắng bị người ta nhận ra được.

Hai người đợi hết một buổi chiều ở trong khách sạn, tới tối Hoắc Thâm nhận được một cuộc điện thoại rồi nhìn cô: “Dần em tới một nơi.”

Lê Nhất Ninh tò mò: “Đi đâu ạ?”

Hoắc Thâm nắm tay cồ: “Đợi lát nữa em sẽ biết ngay thôi.”

Đàn ông một khi đã được mở bao ra rồi, chuyện tình yêu gì đó, không phải, là chuyện vợ chồng ở chung giống như hạ bút thành văn vậy, trở nên thân thuộc một cách kỳ lạ.

Lê Nhất Ninh cúi đầu nhìn cái tay đang đan mười ngón tay với mình, còn cảm thấy không dám tin người này là Hoắc Thâm.

Rõ ràng nửa tháng trước, người này còn lạnh

lùng một cách không thế tưởng tượng nổi.

Mà hiện tại đã biết chủ động nắm tay rồi.

Nghĩ vậy, khóe môi của cô cong lên cảm thấy hơi vui vẻ.

*


Hai người ngồi lên xe, lái xe đã đợi sẵn ở dưới lầu rồi.

Sau khi lên xe xong, Lê Nhất Ninh không hỏi Hoắc Thâm muốn dẫn mình đi đâu nữa, dù sao đợi lát nữa sẽ biết thôi.

Cô xoay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Tối qua không có nhìn kỹ, thì ra cảnh đêm nơi này lại đẹp như vậy.

Lúc cô đang xem thì (Tiện thoại rung lên một cái, Lê Nhất Ninh cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Tống Tĩnh gửi tới.

Tống Tính: [Buổi chiều không đi tổ làm phim?]

Lê Nhất Ninh: [Dạ.]

Tống Tĩnh: [Tiếu Ngọc nói em xin nghỉ buổi chiều cho em ấy fôi, còn có Hoắc Thâm tới tìm em là đưa đồ gì đó lại cho em?]

Lê Nhất Ninh chột dạ: [ừm, mang một thứ lại.]

Mang một người trở về.

Tống Tình: [Không sao, chị không có ý truy hỏi em, chỉ là em và Hoắc Thâm nhớ chú ý một chút, tuy mọi người biết bọn em là người quen cũ nhưng suy nghĩ của dân mạng em cũng biết rồi, hơi có chút gì đó đều nghe gió thành mưa, chị sợ ầm ĩ lớn chuyện.]

Lê Nhất Ninh hiểu rõ: [Em biết rồi ạ, chị Tống đừng lo lắng.]

Tống TTnh dặn dò thêm hai cậu fôi thôi không nói nhiều nữa.

Cất điện thoại đi, Hoắc Thâm nhìn cồ một cái: “Tin nhắn của quản lý?”

“ừm.”


“Cảm thấy thế nào?”

“Cái gì?”

Hoắc Thâm nhẹ nhàng hỏi: “Chị Tống dần dắt em.”

Lê Nhất Ninh cong môi cười: “Rất tốt, chị Tống đối xử với em rất tốt.”

Hoắc Thâm gật đầu: “Vậy thì tốt.’

Hai người im lặng chốc lát, Lê Nhất Ninh lắc lắc tay anh: “Anh có một loại ảo giác khồng.”

“Hả?”

Lê Nhất Ninh chớp mắt: “Anh đang nằm mơ.”

Hoắc Thâm:” ”

Anh bật cười, hiểu ý của Lê Nhất Ninh.

“Anh đang nằm mơ?”

Lê Nhất Ninh gật đầu: “Em cũng đang nằm mơ.” Cồ nhìn tài xế phía trước, kề tai Hoắc Thâm thì thầm nói nhỏ: “Bằng không sao anh đột nhiên lại trở nên dề ở chung như vậy?”

Đúng là rất không chân thật.

Có một loại cảm giác khiến Lê Nhất Ninh cảm thấy hình tượng Hoắc Thâm trong tiểu thuyết phút chốc sụp đổ rồi.

Cô không biết những đàn ông khác đối xử với người mình có cảm tình ốêu sẽ thay đổi hay không, nhưng sự thay đổi của Hoắc Thâm quả thật quá nhanh khiến trong phút chốc cô hơi khó thích ứng được.

Hoắc Thâm khựng lại, nhìn cô: “Tay không còn mỏi nữa?”

Lê Nhất Ninh:”???”

“’ ’!”

Cô trợn tròn mắt nhìn Hoắc Thâm: “Anh nói cái gì?”

Hoắc Thâm cong môi cười: “Nếu tay còn mỏi, vậy thì khônq phải là mơ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận