Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu


Mưa, càng rơi càng nặng.


Gió, cũng càng thổi càng lớn.


Khung cảnh ngoài khơi nhìn đáng sợ lạ thường.


Hai người không thể không bắt đầu tìm chỗ trú mưa.


Nhưng lúc này trời tối mịt mờ, khiến cho tầm mắt trên đảo biệt lập bị cản trở.


Cũng may từ nhỏ Vân Tử Lăng sống ở nông thôn, nên thu thóc, trồng mạ trong mưa, bắt cá cái gì cô cũng từng làm rồi.


Cho dù hiện tại mưa rất lớn, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh, vì cô biết phải tìm được chỗ tránh mưa mới được.


Bằng không, một khi trời tối đen như mực, thì bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện nguy hiểm ở trên hòn đảo biệt lập này.


Nhưng mà, tổng giám đốc Hoắc đâu chịu nổi hoàn cảnh gian nguy này?

Dọc theo đường đi đi chậm không nói, tính khí còn âm u như sắc trời.


Vân Tử Lăng rất không muốn quan tâm tới anh, nhưng hiện tại trừ anh ra, trên đảo cũng không có ai.


Nếu mà có dã thú gì đi ra, cô thật sự vẫn không đối phó được.


Vì vậy cô đành nhìn theo, vừa đi vừa dừng quay đầu nhìn anh.


Dưới chân, những hạt cát rất nhanh thì dính đầy lên giày, trong không khí có mùi vị không biến nên miêu tả thế nào, nó khiến người ta cảm thấy hô hấp hơi khó khăn.


Một tay của Vân Tử Lăng vừa dạt những cành cây rậm rạp chằng chịt, vừa nhìn xung quanh.


Hy vọng tìm được trú mưa chỗ.


Nhưng trời càng mưa càng lớn, tầm mắt cũng càng trở nên mờ nhạt.


Vân Tử Lăng xoa xoa nước mưa trước mắt, đột nhiên phía xa xa có một tảng đá lớn.


Cô ngoái đầu nhìn lại về phía người đàn ông ở sau lưng, rồi vội vàng vẫy tay: “Nhanh lên một chút, hình như phía trước có một núi đá, chúng ta đến bên kia xem có thể tránh mưa được không…”

Nói còn chưa nói xong.


Khuôn mặt người đàn ông đã trở nên âm u, anh lập tức bước nhanh đến phía trước.


Anh chợt vươn tay khống chế gáy của cô, rồi dùng sức kéo vào trong lồng ngực mình.


Vân Tử Lăng lập tức đụng mạnh vào trong ngực của người đàn ông.



Va chạm mãnh liệt này làm cho nước mắt của cô lập tức rơi xuống.


“Anh tâm thần à!” Vân Tử Lăng chợt đẩy anh, cô đỏ mắt rống giận ở trong ngực anh.


“Đừng nhúc nhích!” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông lập tức vang lên ở trên đỉnh đầu cô.


“Để làm gì, anh buông ra!”

Người đàn ông đang ôm cô lùi lại về phía sau một bước.


Vân Tử Lăng ngẩng đầu, ánh mắt của người đàn ông lập tức thay đổi đến mức nghiêm túc lạ thường.


Cô hơi nhíu mày, rồi theo ánh mắt của anh, cô lui về phía sau nhìn lại.


Cô vừa nhìn, đã chợt hít vào một hơi.


Cô vừa mới động vào cành cây bên cạnh, có hai con rắn màu xanh đạng quấn.


“Đứng yên, đừng nhúc nhích!” Anh đẩy cô lui về phía sau một cái.


Tiếp đó, anh nhặt một cành cây từ dưới đất lên, sau đó lập tức xua xua hai con rắn đó.


Hai con rắn rơi xuống đất, chúng chạy trốn theo bản năng.


Vân Tử Lăng ngây dại.


Cô không sợ trời, không sợ đất.


Cô chỉ sợ rắn.


Khi còn bé, lúc cô giúp mẹ thu hoạch khoai lang trong đất đã bị rắn cắn một lần, đó còn là một con rắn độc.


Một lần kia thực sự đã dọa cô sợ hãi.


Từ đó về sau, cô đặc biệt sợ rắn!

Người đàn ông đi về phía trước hai bước, rồi anh quay đầu nhìn về phía cô.


Thiếu nữ đứng ở nơi đó, hai tay khoanh tay run lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt không ngớt.


“Cô sợ rắn?”

Vân Tử Lăng cắn môi, cô chỉ cảm thấy tê cả da đầu, không nhúc nhích được.


“Có đi không?” Hoắc Ảnh Quân thấy cô không nói chuyện, không khỏi mở miệng lần nữa.



Thiếu nữ vẫn không mở miệng, cô yên tĩnh đứng ở nơi đó, mặc kệ mưa to xối ướt cô, đôi mắt đen nhánh vào giờ khắc này đột nhiên trở nên ảm đạm không có ánh sáng.


Đôi mắt thâm thúy của Hoắc Ảnh Quân nhàn nhạt mà quét về phía cô.


Một giây trước còn là người rất sống động, một giây kế tiếp lại giống như cô đơn thương cảm, sự thay đổi này quả thực khiến người ta không quá thoải mái.


Cô, đến cùng đang suy nghĩ gì?

Ấn đường Hoắc Ảnh Quân lập tức xoắn lại, đáy mắt anh xẹt qua vẻ tàn ác sâu sắc.


Anh đi về phía cô, mặt anh không thay đổi kéo eo của cô, lập tức ôm ngang cô lên, sau đó đi về phía trước.


Đột nhiên bị ôm làm cho Vân Tử Lăng lập tức hồi thần lại.


Trong mưa, người đàn ông không nói gì cả, anh dựa theo lời cô vừa nói mà đi tới chỗ tảng đá lớn kia.


Rất nhanh sau đó, anh tìm được một sơn động nhỏ.


Chỗ này cũng không lớn, bên trong có một chút cành cây khô, và một đống tro đã cháy hết.


Hiển nhiên, nơi đây đã từng có người đến.


Đặt cô ở trên băng đá bên trong động xong, Hoắc Ảnh Quân quả quyết đặt nhánh cây khô này ở chính giữa.


Rồi dùng bật lửa châm lửa.


Rất nhanh sau đó, trong động truyền đến âm thanh tách tách của lửa.


“Cảm ơn…” Lông mi Vân Tử Lăng giật giật, cô dùng sức lực rất lớn mới có thể miễn cưỡng tỏ ra bình thường mà nói.


Người đàn ông không nói chuyện, anh cúi đầu, lấy tay đè thật chặt mu bàn tay xuống, chân mày nhíu chặt.


Vân Tử Lăng ngừng thở, nhíu mày nhìn anh.


“Anh làm sao vậy?” Cô ngồi không yên, đứng lên đi tới chỗ anh.


Người đàn ông không nói chuyện, chân mày nhíu chặt chậm rãi thả lỏng, nhưng tay đè mu bàn tay xuống lại không buông ra.


Chân mày Vân Tử Lăng nhíu chặt hơn, trong lòng cô thấy bất an.


Cô ngồi xổm xuống, cầm lấy tay anh rồi dùng sức tách ra.



Nhất thời, hai dấu răng rõ ràng xuất hiện ở trên mu bàn tay anh…

Rắn cắn!

Là dấu vết mà cả đời cô khó quên!

“Anh bị rắn cắn khi nào?” Vân Tử Lăng ngước mắt nhìn về phía người đàn ông, giọng nói cô rõ ràng hơi gấp.


“Đừng lo!” Người đàn ông rút tay của mình về, giọng nói cũng bình tĩnh lạ thường.


Vân Tử Lăng nhíu lông mày, cô nghĩ mình có phải không cẩn thận quên cái gì không.


Một giây kế tiếp, cô kinh ngạc nhìn về phía anh: “Anh thay tôi cản?”

“A!” Hoắc Ảnh Quân nở nụ cười gằn: “Đừng nghĩ mình quá quan trọng…”

“Đưa tôi tay!” Vân Tử Lăng chợt ngắt lời anh.


Lập tức, cô chợt bắt lại tay anh với một đôi mắt tràn đầy lo lắng.


Làm sao bây giờ, cô vốn không có cách nào phán định xem đến cùng con rắn kia có độc hay không!

Nhỡ có độc…

Cô nhanh chóng mở túi đeo lưng ra, rồi lấy từ trong túi một con dao nhỏ đa chức năng ra.


Tiếp đó, cô tìm một điểm nhỏ trên vết cắn trên tay anh, sau đó nhanh chóng đè lên.


Hoắc Ảnh Quân nhìn vẻ mặt thành thật của cô, anh vô cùng kinh ngạc.


Nhưng điều làm cho anh càng kinh ngạc là, trên mu bàn tay đột nhiên truyền ra cảm giác âm ấm.


“Cô điên rồi!” Hoắc Ảnh Quân chế trụ cằm của cô, vẻ mặt anh kinh ngạc: “Cô điên rồi phải không?”

Vân Tử Lăng nhìn anh, không nói chuyện, cũng không có biểu tình gì khác.


Tiếp theo, tay khác của cô đẩy anh tay ra, sau đó cô cúi đầu, hít một hơi, nhổ ra, lại hít một hơi, nhổ ra.


Hút hút nhổ nhổ, mấy phút sau, cô mới dừng hành động này lại.


“Cô cho rằng như vậy tôi sẽ cảm kích cô?” Nội tâm Hoắc Ảnh Quân khiếp sợ lạ thường, anh vốn không ngờ tới cô sẽ làm như vậy.


Vân Tử Lăng lau mép, tiếp đó, cô tháo dây chun trên tóc và buộc vào cổ tay anh để đề phòng

Anh nhíu chặt mày hơn, đột nhiên anh trào phúng: “Có phải cô chưa từng đọc sách hay xem TV quá nhiều à? Dùng miệng hút độc là cách ngu xuẩn nhất, cũng là cách vô dụng nhất, nhỡ là độc rắn, cô cũng chạy không thoát!”

“Tôi không muốn chạy!” Ánh mắt cô ngớ ra mấy giây, rồi lập tức cười, là kiểu cười một cách tự nhiên.


“Vân Tử Lăng Tôi cũng không nợ ai, nếu vừa rồi là một con rắn không độc, như vậy là may mắn của chúng ta, còn giả sử là một con rắn độc, anh đã cứu tôi, tôi trả lại anh một mạng, vận may tốt thì đều sống cả, vận may không tốt thì chết, tôi cũng không nợ ai, làm ma kiên định cũng rất tốt!”

Nghe vậy, ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn chằm chằm cô với vẻ sâu xa…

“Tất cả giao cho trời cao.” Cô nhún nhún vai, tiếp đó, cô lấy ra từ trong túi một ít bánh bích quy và một chai nước đặt ở bên cạnh anh: “Nếu anh đói bụng hay khát, thì ăn đi.”

Cô vừa nói, vừa cởi áo khoác vừa lầm bầm oán giận: “Mưa thế này cũng không biết bao giờ mới tạnh, mặc quần áo ướt sũng thực sự là khó chịu.”

Nói rồi, cô nhặt một cành cây dài, vắt chiếc áo khoác lên đó, cuối cùng ngồi chồm hổm ở trước mặt anh từ từ sấy.


Hoắc Ảnh Quân không nói chuyện, anh nhìn bóng lưng của cô, con ngươi đột nhiên mở to ra…

Trên vai trái thiếu nữ có vết bớt một đóa hoa mai rõ ràng một cách lạ thường.



Hoa mai… Bớt…

Người đàn ông nheo đôi mắt lạnh lùng lại, trong đầu anh nhanh chóng hiện ra hình ảnh phong cách trong video kia.


Mặc dù anh chỉ dám can đảm xem video kia một chút.


Thế nhưng, anh vẫn nhớ rõ ràng, da thịt của cô gái trong hình không tỳ vết chút nào…

Mà sau lưng Vân Tử Lăng lại có một vết bớt rất rõ ràng.


Cho nên…

Thiếu nữ trong video…

Không phải là cô!

Một cái chớp mắt này, trong con ngươi thâm thúy của người đàn ông xuất hiện sự khiếp sợ sâu sắc…



Hai người trên hòn đảo biệt lập vẫn chưa biết số phận của mình ra sao.


Mà ở trong khách sạn đã sôi sùng sục lên.


“Tại sao anh lại lái chiếc du thuyền về?” Vân Tử Diễm như phát điên, cô ta túm lấy người lái chiếc du thuyền về với dáng vẻ dữ tợn.


“Tôi… Tôi phát hiện du thuyền hơi trục trặc… Tôi muốn trở về điều chỉnh một chút, sau đó… Tôi vừa chuẩn bị đi, thì mấy người trở về…” Người lái thuyền có vẻ oan ức.


“Đuổi việc, lập tức đuổi việc anh ta, cút đi!” Vân Tử Diễm rống to, rồi nhìn quản lý khách sạn: “Nhanh sắp xếp người đi tìm người.”

“Cô Tử Diễm, cô đừng tức giận, tổng giám đốc Hoắc vẫn chưa quay lại, chúng tôi gấp gáp hơn ai khác, nhưng bây giờ trên biển bão táp rất lớn nên vốn không thể lái thuyền ra khơi!” Quản lí vội vàng nói.


“Cái gì gọi là không thể lái thuyền ra khơi, nếu anh ấy thiếu một sợi tóc, anh có táng gia bại sản cũng không thường nổi, có biết không hả?” Giọng nói của Vân Tử Diễm phẫn nộ tới cực điểm.


Thứ nhất là Hoắc Ảnh Quân không về, cô ta rất lo lắng, rất sợ.


Thứ hai, không trở về mà còn ở cùng em gái của cô ta, điều này làm cho cô ta lo lắng hơn, sợ hơn.


Cô nam quả nữ, con đĩ kia nhất định sẽ nghĩ biện pháp quyến rũ anh…

Đến lúc đó, nhỡ…

“Tôi mặc kệ mấy người dùng biện pháp gì, mấy người phải lập tức rời bến cho tôi, lập tức.”

“Cái này…” Quản lí nhíu mày, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, nên chỉ có thể nhìn Khúc Tịnh Quân: “Tổng giám đốc Khúc, anh, anh xem?”

Khúc Tịnh Quân nhìn bão táp trên biển, mưa lớn chừng hạt đậu cùng với tiếng sấm không ngừng vang lên, anh ta nói: “Dừng!”

Vân Tử Diễm vừa nghe thì vội vàng hô to, cô ta rống giận: “Anh điên rồi à, dừng? Đó là anh anh.”

Vẻ mặt của Khúc Tịnh Quân cũng rất nghiêm trọng: “Tôi tất nhiên biết là anh của tôi, tôi còn lo lắng hơn cô, bởi vì trên đảo còn có bạn gái của tôi, nhưng bây giờ trên biển đang có bão lớn, cô để ai đi cứu viện? Đây không phải là cứu viện, đây là chịu chết, còn nữa, anh tôi không yếu ớt như cô nghĩ, nếu cô nghĩ anh ấy đơn giản như vậy, anh ấy sẽ không có sản nghiệp lớn như vậy!”

Một câu nói đã đủ chứng minh, Hoắc Ảnh Quân không phải là người sống an nhàn sung sướng như bề ngoài.


“Vậy lúc nào thì đi cứu anh ấy?” Vân Tử Diễm thấy Khúc Tịnh Quân tức giận, giọng nói cô ta dịu xuống.


“Đợi bão táp trên biển dừng lại, lập tức xuất phát!”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui