Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu


Ba ngày sau.


Trong ba ngày nay, những người mới mới đều ỉu xìu cả rồi.


Thật ra, huấn luyện viên còn chưa nghiêm khắc lắm.


Trừ tư thế đứng, hô khẩu hiệu, đi nghiêm, chạy, thỉnh thoảng nửa đêm ra ngoài đứng.


Còn chưa làm khó dễ gì mấy vị tổ tông con nhà quý tộc này.


Trước đó, trường học đã nhắc nhở rồi.


Những sinh sinh này và khác với những sinh viên bình thường, từ nhỏ đã quen thói sống trong nhung lụa.


Đến đây là để tôi luyện chút ý chí, thật ra nếu nghiêm khắc mà nói thì tố chất thể lực của bọn họ không thể so với sinh viên đại học bình thường.


Cho nên, về cơ bản không quá nghiêm ngặt.


Nhưng mà, đối với những cô cậu mà từ bé chưa bao giờ chịu cực khổ thì đây thật sự là dằn vặt.


Ví dụ như hôm nay, ngoài trời mưa lâm râm.


Sinh viên năm nhất còn đứng hẳn ngoài sân.


Hôm nay hiệu trưởng trường đến xem, nhìn thấy cảnh tượng này, không thể không cau mày: “Huấn luyện viên Triệu, tôi biết đây là đây là cách giáo dục của cậu.
Nhưng trời mưa rồi, sinh viên cũng nên tìm chỗ tránh mưa trước chứ?”

Sĩ quan Triệu lạnh lùng đứng đó, lạnh nhạt lên tiếng: “Có tí mưa mà đã không chịu được, sau này đóng góp cho xã hội kiểu gì? Mưa lớn mà những tân binh là sinh viên của những trường khác còn đứng ở ngoài, huống gì là cơn mưa bé tí này!”

Hiệu trưởng đẩy đẩy kính, há miệng, suy nghĩ một chút rồi thôi.


Huấn luyện lần này, gia đình đều đồng ý.


Không phải đa số những đứa trẻ ở đây đều là con một nhà giàu có sao, từ nhỏ đến lớn làm gì bị ràng buộc.


Mấy điều bó buộc này cũng chỉ có người nghèo.


Cho nên mấy phụ huynh cũng hy vọng bản thân mấy cô mấy cậu này có thể kìm nén tính tình của mình.


Mặt huấn luyện viên rất nghiêm khắc, Hiệu trưởng cũng không nói gì thêm.
Học sinh đang đứng dưới mưa, trong lòng cũng đang mắng bóng mắng gió.


Lúc này, một huấn luyện viên chưa bao giờ xuất hiện đi đến, nói bên tai huấn luyện viên Triệu cái gì đó.


Huấn luyện viên Triệu nhíu nhíu mày, vẻ mặt không tốt cho lắm.


“Cậu chắc chứ?”

Người nọ gật đầu.


Sau khi huấn luyện viên Triệu xác nhận người nọ gật đầu, tầm mắt dời đến một bóng dáng xinh xắn giữa đám đông.



“Cậu đi gọi cô ấy, còn lại giải lao!”

“Vâng.”

Ngay sau đó, huấn luyện viên thần bí đi qua, nói với đoàn người: “Huấn luyện viên Triệu châm chước cho mọi người, nên cho mọi người đi tránh mưa trước, đến chiều mưa tạnh sẽ đi thăm căn cứ và thực hiện một số sắp xếp khác.


Sinh viên nghe xong, đều tạ ơn trời đất.


“Được rồi, giải tán.”

Mọi người nghe xong lập tức giải tán.


“Tô Nhã Kỳ!” Huấn luyện viên lập tức gọi tên.


Tô Nhã Kỳ bị cảm từ hôm qua đến giờ, lúc này nghe loáng thoáng giải tán nên đi theo Tịch Hạ, huấn luyện viên gọi cô, cô cũng không nghe.


“Nhã Kỳ, huấn luyện viên gọi cậu kìa!” Tịch Hạ Bên cạnh nhắc nhở.


Tô Nhã Kỳ giật mình sững sờ nhìn về trước.


“Tô Nhã Kỳ!” Người nọ lại lên tiếng gọi.


Tô Nhã Kỳ vội nói to: “Có!”

Huấn luyện viên nhìn cô, sững sờ mấy giây….


Cô gái này bé xíu, anh ta không tìm nhầm chứ?

“Em là Tô Nhã Kỳ ư?”

“Vâng ạ!” Mặt Tô Nhã Kỳ hơi tái đi, tóc cũng ướt, đôi mắt không có chút tinh thần nào: “Huấn luyện viên tìm em có việc gì ạ?”

“À à…” Huấn luyện viên vội ho nhẹ một tiếng: “Em đi theo tôi.”

Tô Nhã Kỳ nhăn mày, đi đâu đây?

Tịch Hạ vội tiến lên phía trước: “Huấn luyện viên muốn đưa cô ấy đi đâu? Em đi với.
Em và cô ấy đi cùng nhau!”

Huấn luyện viên nhíu mày nhìn Tịch Hạ: “Tôi còn không thể đưa cô ấy đi nữa à?”

Tịch Hạ lùi về sau, nhưng vẫn nhỏ giọng: “Em muốn đi cùng cô ấy.”

“Được rồi.
Trước mắt tôi tìm cô ấy có việc, em không thể đi cùng.
Đi một lát rồi quay lại ngay.” Huấn luyện viên nói xong lại nhìn sang Tô Nhã Kỳ: “Đi theo tôi!”

Tô Nhã Kỳ nhìn Tịch Hạ rồi ra hiệu “Không sao đâu”.


“Nhanh quay lại nha!”

Tô Nhã Kỳ gật đầu rồi đi theo sau.


Hiệu trưởng thấy mọi người được nghỉ, lập tức gọi mấy học sinh đến nhà ăn, ông ấy có chuyện muốn nói.


Tô Nhã Kỳ đi rồi lại đi, cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, mắt cũng hơi mơ màng.


Lúc lâu sau.



“Được rồi, em vào đi!” Huấn luyện viên chỉ cánh cửa và nói với cô.


Tô Nhã Kỳ nhìn cửa lớn đóng chặt, lại nhìn huấn luyện viên, cau mày hỏi: “Em… Em vào một mình ạ?”

“Đương nhiên rồi!”

Tô Nhã Kỳ không nói chuyện, bước chân cũng không nhúc nhích.


“Tô Nhã Kỳ!” Giọng huấn luyện viên lập tức không vui: “Đây là trong quân đội, trong đầu em đang nghĩ gì đấy?”

Tô Nhã Kỳ run lên, vội vàng cúi người nói: “Xin lỗi huấn luyện viên, em biết rồi!”

Vừa dứt lời, mở cửa bước vào thật nhanh.


Sau đó, cửa bị đóng lại.


Huấn luyện viên đứng ngoài cửa, thở dài: “Có quyền, có tiền thật tốt!”

Nói xong cũng xoay người rời đi.


Phòng làm việc này không lớn, có một bàn là việc sạch sẽ.


Bên kia có một ghế da, trên ghế da có một người ngồi đối diện với cô.


Tô Nhã Kỳ ngồi ở đó, tay nhỏ đan vào nhau, hơi lo lắng, giọng nói hơi buồn buồn do bị cảm: “Báo cáo!”

Trước mặt không ai nói chuyện.


Tô Nhã Kỳ cắn môi lo lắng, cô hít thở thật sâu, lại nâng giọng: “Báo cáo!”

Không biết cơn mưa ngoài trời đã lớn hơn từ lúc nào.


Tiếng vang ngoài cửa sổ, Tô Nhã Kỳ cũng nhìn ra ngoài.


Giống như dáng vẻ bị người đàn ông kia phạt đứng tôi hôm đó.


Lúc này đột nhiên ghế dựa chầm chậm xoay lại.


Trời không sáng rõ, khuôn mặt đẹp trai hiện ra mà không báo trước.


Tô Nhã Kỳ không nhúc nhích, cô hơi ngẩn người nhìn gương mặt thân quen kia.


Mấy giây sau, cô đột nhiên cười: “Mình, mình lại hoa mắt rồi, lại sốt rồi, sao… Giống như thấy chú Hoắc…” Cô mơ màng, luống cuống, muốn cười, nhưng càng nhiều hơn là vẻ khó tin làm đau nhói hai mắt người đàn ông kia.


“Nhã Kỳ…”

Người nọ khẽ gọi tên cô.


Tô Nhã Kỳ sững sờ, cô hơi nghiêng đầu nhíu mày.



Dường như trong chớp mắt cảm thấy mình nghe nhầm.


Hoắc Vũ Hạo cong môi cười, đứng dậy đi qua.


Anh đi đến trước mặt cô, ngón tay dài khều cằm cô.


Hai người đứng gần nhau đến nỗi hơi thở cũng gần như giao nhau.


“Anh về rồi đây!” Giọng anh trầm giống như có ma lực mê hoặc lòng người vậy, trong cổ họng giống như phát ra tiếng cười? “Nhớ anh không? Ồ! Sao gầy đi rồi?”

Mới khoảng một tuần không gặp thôi.


Cô lại gầy đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.


Không còn gương mặt trẻ còn tròn tròn, hai má trắng nõn véo ra nước cũng hơi ngăm đen.


Hơn hết là đôi mắt to tròn ngập nước cũng không có tinh thần.


Cô như thế khiến anh đau lòng.


Tô Nhã Kỳ giương đôi mắt to màu hổ phách trong veo nhìn anh, lúc này trông vô cùng ngây thơ trong trẻo.


Đôi môi hồng hào của cô hơi hé mở, có chút khó tin: “Chú Hoắc…”

Hoắc Vũ Hạo không nói gì mà cúi người hôn lên môi cô.


Tô Nhã Kỳ nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm áp trên môi.


Giây phút này cô mới tin rằng người này là chú Hoắc của cô.


“Nhắm mắt lại!” Giọng anh vô cùng mê hoặc.


Tô Nhã Kỳ giống như bị trúng cổ vậy, thật sự tiếp tục nhắm mắt lại.


Nếu anh không đỡ đầu và eo cô thì sợ rằng chân cô đã mềm nhũn ngã xuống rồi.


Có thể là mấy ngày không gặp.


Cũng có thể là nỗi khổ tương tư.


Nụ hôn này nồng nhiệt.


Nụ hôn này hấp tấp.


Nụ hôn này khiến cô không thể thở.


Nếu không phải sợ cô chết ngạt, anh rất muốn một ngụm nuốt cô luôn.


Lúc buông cô ra, sức lực của Tô Nhã Kỳ như bị rút cạn, tựa người vào lòng anh.


Lúc này anh mới nhận ra điểm bất thường: “Sao vậy? Sao thân thể lại nóng như vậy?”

Nói xong, anh đặt tay lên trán cô mới phát hiện: “Em sốt rồi!”

Tô Nhã Kỳ ôm chặt eo anh không rời, trong người hơi khó chịu, có chút mê man.


Cuối cùng Hoắc Hạo Vũ cũng phát hiện phản ứng của cô, hơi ngạc nhiên nhưng hơn hết là vui mừng.



“Sao vậy?”Anh nhẹ nhàng xoa lưng cô như một đứa trẻ.


“Chú Hoắc… Cháu… Cháu….
Cháu nhớ chú lắm…” Giọng cô run run.


Chỉ có trời mới biết là khi nói ra câu đó cô xấu hổ thế nào.


Nhưng cô thật sự rất nhớ anh.


Vừa nhìn thấy anh, cô vừa mừng, vừa xúc động, nhất là sợ hãi.


Sợ chỉ là tưởng tượng.


Sợ chỉ là ảo giác.


Cô không biết mình để ý người đàn ông này từ lúc nào.


Nhưng chuyện này vô duyên vô cớ xảy ra.


Cô cũng không kiềm chế được bản thân.


Hai mươi bảy năm nay, đây là lần đầu tiên tim Hoắc Hạo Vũ đập điên cuồng thế này.


“Hôm nay anh vừa mới đến Thành phố Nam Dương thì đã lập tức đến đây.
Em mệt không, anh đưa em về nhà nhé!”

Tô Nhã Kỳ vội từ trong lòng anh đứng dậy, hơi sửng sốt nhìn anh:”Về… Về nhà ư?”

Hoắc Hạo Vũ không trả lời mà cưng chiều vuốt tóc cô.


“Huấn luyện viên nói, sinh viên không được rời đi mà không có lý do…”

Hoắc Hạo Vũ vẫn không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nắm tay cô và trầm giọng: “Đi, anh đưa em về nhà.”

Nói xong lập tức muốn mở cửa.


“Chú Hoắc!” Đột nhiên Tô Nhã Kỳ dừng lại, cô nhìn anh, nghĩ nghĩ rồi nhỏ giọng: “Cháu không biết thân phận của chú Hoắc là gì.
Nhưng chú Hoắc à, cháu không muốn vì có quan hệ với chú mà cháu được ra khỏi căn cứ huấn luyện sớm.
Mọi người đều tham gia đợt huấn luyện này,nhất định cháu cũng có thể tham gia.
Bọn họ cũng là con nhà giàu, sao cháu lại được đối xử đặt biệt được?”

Hoắc Hạo Vũ nhìn cô, bỗng dưng đôi mắt toả sáng, tràn đầy ý cười.


“Đúng vậy, mặc dù huấn luyện vất vả, rất mệt, nhưng cũng đạt được rất nhiều.
Tuần này mọi người không được dùng điện thoại, có thời gian trò chuyện nhiều hơn, cháu có thêm nhiều bạn bè.
Nghe kể nhiều chuyện, cháu mới nhận ra rằng không phải ai cũng thoải mái, ai cũng có buồn phiền.
Chú Hoắc, có thể cháu không phải người giỏi nhất, nhưng cháu hy vọng rằng cháu có thể cố gắng không trở thành người tệ nhất!”

Cô hít một hơi thật sâu, cười rực rỡ: “Cháu sẽ ở lại, cháu sẽ hoàn thành đợt huấn luyện.
Chú Hoắc, lúc đó chú sẽ đến đón cháu về nhà đúng không?”

Hoắc Hạo Vũ không nói gì, chỉ nhìn cô gái bướng bỉnh, can đảm này.
Không biết nên nói thế nào về cảm nhận trong lòng.


“Chú Hoắc…”

Thấy anh không nói gì, Tô Nhã Kỳ hơi thấp thỏm.


Hoắc Hạo Vũ ôm cô vào lòng, cúi đầu cắn môi cô nhắc nhở: “Nếu em lại tụt cân, anh sẽ đưa em về nhà đấy!”

Tô Nhã Kỳ cười cười ôm eo anh: “Hai ngày nay nhà ăn bắt đầu cải thiện chất lượng bữa ăn rồi, nhất định cháu sẽ không tụt ký!”

Hoắc Hạo Vũ cười, cũng không làm khó cô nữa mà ôm cô vào lòng.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui