Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu


“Hi Vân, rốt cuộc là ai?”

Câu hỏi này khiến nhiệt độ không khí giảm vài độ.


Khúc Tịnh Kỳ nhìn thẳng vào Hoắc Ảnh Quân, có cái gì đó vô hình đối với anh.


Hoắc Ảnh Quân không nói gì, cứ yên lặng như vậy đợi câu trả lời của bà ta.


“Hi Vân là ai, cô ta chỉ là một cô gái bình thường!” Sau một hồi im lặng, Khúc Tịnh Kỳ mới chậm rãi nói, bà ta nhìn anh với vẻ không hài lòng: “Sao, con không phải đã điều tra rồi à? Con còn nghĩ Hi Vân là con gái của mẹ không?”

Hoắc Ảnh Quân cau mày.


Đúng vậy, anh đã từng nghi ngờ điều đó!

“Mẹ không biến thái đến mức để con trai cưới con gái riêng của mình!” Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Khúc Tịnh Kỳ trông khá bất mãn.


“Được rồi, được rồi, chuyện vớ vẩn gì thế này, Ảnh Quân, sao con lại bắt cóc Hi Vân? Con bé ở đâu?” Hoắc Chấn Vũ thấy hai mẹ con sắp cãi nhau, không nhịn được đứng lên giảng hòa.


Hoắc Ảnh Quân lạnh lùng cong môi, mang theo tức giận: “Con không biết!”

“Không biết cái gì chứ?” Khúc Tịnh Kỳ bước đến: “Hi Vân từ nhỏ đã không chịu cực khổ gì, con để người ta bắt cóc con bé đi sẽ dọa nó sợ.”

Hoắc Ảnh Quân ánh mắt hơi vặn vẹo nhìn bà ta: “Sợ dọa tới cô ta?”

Vừa nói, anh vừa giễu cợt: “Vậy các người khi đó hung hăng như vậy, sao lại không cảm thấy sẽ dọa con sợ?”

“Ảnh Quân!” Khúc Tịnh Kỳ hét lên, tất cả âm điệu nâng lên không ít: “Con rốt cuộc muốn càn quấy đến khi nào?”

Hoắc Ảnh Quân lạnh lùng cong môi, ngồi trên sô pha, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hút một hơi.


Sau đó, giọng nói vang lên không chút sóng gió: “Khi nào mẹ nói cho con biết cô ta là ai, con sẽ cho mẹ biết cô ta ở đâu!”

“Con có ý gì, chính là mẹ không nói, con liền không bỏ qua cho cô ta?” Khúc Tịnh Kỳ lặp đi lặp lại câu nói như thể đã nghe thấy một ảo giác.


“Phải!” Anh lại hút một hơi.


Nghe xong, bước chân của Khúc Tịnh Kỳ dường như loạng choạng.


Hoắc Chấn Vũ vội vàng kịp thời đỡ lấy bà ta.


“Ông nghe thấy chưa?” Khúc Tịnh Kỳ nhìn chồng mình: “Ông nghe thấy con trai chúng ta nói gì chưa? Nó đang dọa tôi, ha ha, cánh của nó cứng rồi, đe dọa cả tôi?”

Hoắc Chấn Vũ cau mày, nhìn Hoắc Ảnh Quân: “Được rồi, Hi Vân rốt cuộc đang ở đâu?”


Khúc Tịnh Kỳ không nói gì, dựa vào vòng tay của Hoắc Chấn Vũ, cả người đều rất tức giận.


Hoắc Ảnh Quân hơi rũ mắt xuống, trong miệng thở ra khói, toàn bộ vẻ mặt đều không tốt lắm.


Đúng vậy, đối đầu với mẹ mình như thế này, quả thực không phải cảnh anh muốn thấy.


Nhưng có những chuyện, anh buộc phải kiên trì đến cùng.
Nếu không, sự thiếu quyết đoán, sẽ đem đến những tổn thương và sẽ gấp bội hình phạt lên Tử Lăng.


“Đều là người nhà cả, có chuyện gì không thể từ từ nói sao?” Hoắc Chấn Vũ lại nói một câu: “Con mau xin lỗi mẹ con đi, con xem con làm mẹ con tức giận như thế nào!”

“Tôi không cần nó xin lỗi, tôi muốn biết Hi Vân ở đâu!” Khúc Tịnh Kỳ âm thanh tức giận.


“Được rồi được rồi, có chuyện gì từ từ nói, ồn ào cái gì?” Hoắc Chấn Vũ bắt đầu xoa dịu Khúc Tịnh Kỳ.


Nhưng, Khúc Tịnh Kỳ nhìn con trai mình một cách tức giận: “Con rốt cuộc giấu Hi Vân ở đâu?”

“Bố!” Anh nhìn Hoắc Chấn Vũ, giọng nói rất bình tĩnh: “Bố không muốn biết thân phận của Hi Vân sao? Tại sao mẹ lại quan tâm đến cô ta như vậy?”

Hoắc Chấn Vũ cau mày, không nói gì.


“Chẳng lẽ bố không tò mò? Tại sao mẹ con lại quan tâm đến một đứa trẻ “mồ côi” nhiều như vậy?” Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ mồ côi, lôi kéo sự tưởng tượng của mọi người.


Hoắc Chấn Vũ không nói gì, nhưng biểu cảm kia, nhìn rất không vui.


Hoắc Ảnh Quân nhìn ông ta, cụp mắt xuống, khuôn mặt tuấn tú kia bị làn khói trắng xanh làm mờ đi, lông mày đen rậm nhíu chặt lại, khuôn mặt càng không đẹp.


“Vì vậy… Bố cũng biết thân phận của Hi Vân, đúng không?”

Đột nhiên, Hoắc Ảnh Quân lại nhìn bọn họ.
Lần này, người chấn động là Mộ Niệm Quang.


Gương mặt của Hoắc Chấn Vũ đột nhiên thay đổi…

“Ha!” Nhìn bố của mình, Hoắc Ảnh Quân đột nhiên bật cười, ánh mắt cười trở nên mỉa mai: “Con biết mà, ha, hóa ra bố cũng biết, thảo nào… Chẳng trách…”

Khi Vân Tử Lăng trở về biệt thự một lần nữa thì đã đến giờ ăn.


Đa Đa đã ăn xong, đang chơi với món đồ chơi mới mua cùng dì Mặc.
Còn Mộ Niệm Quang thì đang ngồi ở bàn ăn một mình.



“Mẹ”

Đa Đa vừa nhìn thấy cô, ngay lập tức nhào tới.
Vân Tử Lăng ôm cậu bé vào lòng, hôn cậu bé vài cái.


“Mẹ, bố mua cho con rất nhiều đồ chơi.”

Đa Đa hào hứng nói chuyện với cô bằng ngôn ngữ câm.


Vân Tử Lăng cười, xoa đầu cậu bé: “Thật không? Vậy Đa Đa có thích không?”

Đa Đa gật đầu, tỏ vẻ vô cùng hào hứng.


“Vậy con chơi trước đi nhé?”

Đa Đa ngay lập tức chạy đến chỗ dì Mặc, tiếp tục chơi với dì Mặc.


“Anh Niệm Quang.” Vân Tử Lăng đi đến.


Một người giúp việc khác nhanh chóng dọn bữa ăn và mang đến cho cô.


“Cảm ơn!”

Vân Tử Lăng gật đầu cười, vừa chuẩn bị cầm đũa lên, Mộ Niệm Quang liền cầm lấy tay của cô.
Vân Tử Lăng giật mình nhìn anh ta, có chút không hiểu.


“Đi hỏi thăm anh ta.”

“Thăm ai?”

“Hoắc Ảnh Quân!”

Vân Tử Lăng hơi giật mình, có phần ngạc nhiên: “Anh ấy ở nhà?”

“Ừ, ở trong phòng.” nói xong, Mộ Niệm Quang đành đem chuyện sáng nay kể lại qua loa cho cô nghe một chút.
Nghe xong, Vân Tử Lăng rất chấn động.


“Em đi an ủi một chút đi!”

Thấy vậy, Vân Tử Lăng đứng lên, lập tức đi lên lầu.



Khi cô mở cửa phòng ngủ chính, rèm cửa của căn phòng đều bị kéo ra, cả căn phòng nồng nặc mùi thuốc lá.


“Tạch” một tiếng, Vân Tử Lăng bật công tắc.
Hoắc Ảnh Quân ngồi trên sô pha, trong tay cầm điếu thuốc.
Nhưng chiếc gạt tàn trước mặt anh đã đầy tàn thuốc.


Vân Tử Lăng khẽ cau mày, bước tới, cầm lấy điếu thuốc trong tay anh, sau đó ấn xuống bàn rồi đi ra ngoài.


Hoắc Ảnh Quân giật mình ngẩng đầu nhìn cô.


Vân Tử Lăng không để ý tới anh, bước đến và mở rèm cửa ra.
Sau đó, mở tất cả các cửa sổ.
Không khí trong lành tràn vào cùng một lúc.
Xong việc này, cô lại đến trước mặt anh.


Hoắc Ảnh Quân nhìn cô, cười nói: “Về rồi à?”

Vân Tử Lăng không nói gì, lúc này, ngoài âm thanh trầm và độc đáo của anh thì khó có thể phân biệt được có yếu tố nào khác.
Tuy nhiên cô biết trong lòng anh đang khó chịu.


Cô không nói gì, nhưng bước tới, đột nhiên ôm lấy anh vào lòng.


Hoắc Ảnh Quân giật mình, nửa thân trên dựa vào ngực cô.


Đột nhiên, tiếng tim đập mạnh của cô truyền đến một cách mạnh mẽ.


Cô đứng trước mặt anh, vòng tay ôm anh và nhẹ nhàng lên tiếng: “Có em đây!”

Trái tim của Hoắc Ảnh Quân giống như bị thứ gì đó va mạnh vào.


Anh dùng hai tay ôm chặt eo cô, vùi cả mặt vào ngực cô, giọng nói có vẻ rất suy sụp: “Anh vẫn luôn nghĩ… Anh nghĩ đây chỉ là bí mật của một mình mẹ anh, nhưng anh không ngờ rằng, ông ấy từ đầu đã biết hết mọi chuyện, chẳng trách ông ấy chưa từng tò mò Hi Vân là ai, chẳng trách ông ấy đều biết mọi chuyện sai trái Vân Tử Diễm làm nhưng đều coi như mắt không thấy, hóa ra ông ấy đều biết mọi thứ…”

“Ảnh Quân…” Vân Tử Lăng hơi dời đi chỗ khác, rồi ôm mặt anh nhìn anh: “Mặc dù em không rõ quá trình của chuyện này, nhưng em tin bố anh không có ác ý, mấy năm nay anh cũng đã thấy, bố luôn đối xử tốt với em!”

Hoắc Ảnh Quân nhìn cô không nói gì.


“Mặc dù em không rõ, mẹ anh vì cái gì mà yêu cầu anh cưới Hi Vân, nhưng em cảm thấy bố mặc dù biết thân phận của Hi Vân, ông ấy chọn không nói chắc chắn trong lòng phải có lí do nào đó, về phần bố, tính cách của ông ấy, em tin anh có thể nhìn rõ hơn em, những năm nay nếu không phải sự ưu ái của bố, anh nghĩ em còn có thể sống trong nhà của anh được không?”

Hoắc Ảnh Quân cười khổ: “Đây mới là chuyện khiến anh thêm đau khổ, rốt cục bọn họ đang che giấu điều gì? Tại sao không thể cho anh biết?”

Vân Tử Lăng không nói gì.
Bởi vì cô cũng không thể đoán ra Hi Vân là ai.
Nhưng cô có một chút chắc chắn rằng.
Đó là nhà họ Hoắc nhất định có nợ với Hi Vân.
Món nợ này mới khiến Khúc Tịnh Kỳ phát điên.
Món nợ này mới khiến Hoắc Chấn Vũ chọn cách im lặng.


“Đừng nghĩ nữa, thật sự mà nói, em cảm thấy Hi Vân cũng không tệ chút nào, cô ta chỉ là quá yêu anh, nhưng cho đến bây giờ cô ta vẫn chưa làm gì tổn thương đến em.
Còn mẹ của anh… Em nghĩ, chỉ cần anh kiên định, bà ấy cũng không cách nào tách rời được, em của hiện tại cũng không có tâm tư tranh đấu, nên trả thù đã trả thù rồi, người nào nên trừng phạt cũng đã bị trừng phạt.
Bây giờ em chỉ muốn cùng anh sống thật tốt, chứng kiến Đa Đa lớn lên và xem anh Niệm Quang hồi phục tốt, điều đó quan trọng hơn bất cứ điều gì!”


Hoắc Ảnh Quân nhìn cô, ánh mắt đầy trìu mến.
Một giây tiếp theo, anh đứng dậy và ôm cô vào lòng.
Anh không nói gì, nhưng cường độ ôm cô rõ ràng đã tăng lên.
Mà đúng lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.


Vân Tử Lăng nhẹ nhàng đẩy anh ra, nhắc nhở anh điện thoại đang đổ chuông.


Hoắc Ảnh Quân bất đắc dĩ buông cô ra, lấy điện thoại di động ra, là Quách Sở Tiêu gọi tới.


“Alo!”

“Hoắc tổng, cô Hi Vân bị đem đi rồi, là… Mẹ anh đích thân sắp xếp người tới!”

Hoắc Ảnh Quân không nói gì, vẻ mặt ảm đạm trên khuôn mặt càng trở nên tồi tệ hơn.


“Hoắc tổng…”

“Ha!”

Người đàn ông cười lạnh một tiếng.
Một từ đơn giản diễn tả sự khinh miệt thật sắc bén và sinh động.
Ngay lập tức, anh tắt máy.


Vân Tử Lăng nhìn sắc mặt không tốt của anh, có chút lo lắng hỏi: “Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Hoắc Ảnh Quân nhìn vẻ mặt lo lắng của Vân Tử Lăng, vươn ngón tay mỏng manh sờ sờ má cô, trầm giọng nói: “Không sao, chúng ta xuống lầu ăn cơm nhé?”

Nói xong liền ôm vai cô đi xuống lầu.


Vân Tử Lăng không nói gì, liếc nhìn anh, chỉ thấy toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông đều phủ một lớp thù địch mỏng manh, dáng người mảnh khảnh và thẳng tắp của anh toát lên một cảm giác ớn lạnh khó tả.
Lúc này, cô không giấu được có chút lo lắng.
Rốt cuộc trong điện thoại đã nói gì?

Hoắc Ảnh Quân không nói gì, nhưng độ cong của môi mỏng càng sâu, bóng người trong mắt cũng càng sâu.
Hành động này đủ nhanh! Quả nhiên, đây là phong cách của bố anh.


Hoặc là không ra tay.


Hoăc chính là tốc độ sấm sét.


Ha, có lí!

Hi Vân này thực sự đáng giá để chính bố anh phải ra tay.


Xem ra, việc điều tra thân phận của cô ta sắp xảy ra rồi.


Anh vẫn muốn xem xem, bí mật mà bọn họ bảo vệ, rốt cuộc là gì!


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui