Cô Vợ Nuôi Từ Bé


Triệu Tầm Dữ nhanh chóng cởi chiếc áo phông chữ T màu trắng và chiếc quần đen ra rồi mặc quần áo khác vào, thay giày xong lại tiện tay cầm lấy chiếc áo sơ mi ngắn tay, sau đó vội vàng chạy xuống lầu, sợ rằng Sở Tri Lục dùng kế điệu hổ ly sơn trốn thoát mất, cậu chạy nhanh như chân có bôi dầu vậy.
May mắn thay là cô vẫn đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha.
Triệu Tầm Dữ đưa áo sơ mi cho cô: “Mặc cái này vào trước đi, đến nơi rồi cởi ra sau.”
Sở Tri Lục nhận lấy chiếc áo sơ mi và mặc vào, nhưng cô lại không cài cúc áo.
Thiếu chút nữa là Triệu Tầm Dữ đã cài nó lại chô cô luôn: “Cậu cài cúc áo vào đi!”
Sở Tri Lộ kéo kéo áo sơ mi bên ngoài: “Nóng lắm.”
“Đêm hôm khuya khoắt, nóng cái gì mà nóng? Không cài cúc thì cậu mặc ngược áo lại đi!”
“Ở đây không có ai khác mà.

Lát nữa người đến đón là chị gái mà tôi quen biết.

Cậu lo lắng gì chứ?”
“Chẳng lẽ tôi phải là đàn ông à?”

Sở Tri Lục tinh tế hỏi một câu: “Vậy thì cậu đang tưởng tượng cái gì thế?”
Không hỏi thì không sao, cô vừa hỏi, trong đầu Triệu Tầm Dữ không khỏi hiện lên cảnh tượng khiến người ta phải chảy máu cam, ánh mắt cậu lại muốn di chuyển đến ngực cô giống như bị nam châm cực mạnh hút vào, nhưng cậu buộc phải kiềm chế bản thân.
Nội tâm cậu nóng như lửa đốt, cậu khinh bỉ sao bản thân lại có thể là một con cầm thú như vậy! Người luôn miệng gọi cô là em gái chính là cậu mà!
Cậu giả vờ bình tĩnh, thuyết giáo như một người anh cả, vô cùng bất lực: “Không có gì cả.

Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết là đàn ông và phụ nữ không giống nhau, cậu phải để phòng tất cả cánh đàn ông, không thể xem nhẹ và không phòng bị chỉ vì cậu tin tưởng ai đó và nghĩ rằng anh ta sẽ không làm tổn thương cậu.”
“Tôi biết rồi.”
Đến khi xe taxi dừng ở cửa khách sạn, Triệu Tầm Dữ đi theo xuống xe, tiễn cô đến cửa phòng rồi mới cho phép cô cởi áo khoác ra.
Cậu vẫn không yên tâm mà lải nhải: “Ăn mặc đẹp như thế này thì tránh xa bọn con trai ra một chút, để chúng nó chỉ đứng nhìn từ xa thôi, đã biết chưa? Khi nào tan tiệc thì gọi cho tôi, tôi ở gần đây thôi.”
“Nếu vậy thì cậu vào trong với tôi luôn đi.”
Triệu Tầm Dữ liên tục xua tay từ chối: “Tôi đến đây để làm người bảo vệ cậu thôi, đứng bên ngoài là được rồi.”
Sở Tri Lục gật đầu, đưa điện thoại di động của mình cho cậu: “Cậu nghịch điện thoại của tôi đi, khi nào xong thì tôi mượn điện thoại của bạn gọi cho cậu.”
Triệu Tầm Dữ từ chối: “Cậu tự giữ đi, chụp ảnh cùng với bạn cùng lớp hay gì đó.


Tôi đi dạo quanh đây là được rồi.’
Sở Tri Lục lấy năm mươi tệ trong túi nhỏ ra đưa cho cậu: “Vậy cậu mua vài thứ lặt vặt gì đó để giết thời gian đi.”
Triệu Tầm Dữ nhận lấy và mỉm cười: “Tôi biết làm người bảo vệ không phải là vô ích mà.

Cảm ơn em gái A Lục đã cho tôi thoát khỏi thân phận của một kẻ nghèo hèn.

Khi có tiền nhất định tôi sẽ trả lại gấp mười lần.”
“Được.

Vậy tôi vào đây.”
Triệu Tầm Dữ gật đầu và ấp úng nói: “Cậu, cái váy...!kéo nó lên đi.”
Sở Tri Lục rất thẳng thắn kéo chiếc váy lên trước mặt cậu, trong lúc kéo váy, Triệu Tầm Dữ nhìn thấy một bộ ngực đầy đặn trắng nõn, nhất thời cậu không khỏi chớp mắt.
“...” Chết tiệt.
Dường như Sở Tri Lục không biết gì mà quay người mở cửa bước vào phòng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận