Sở Tri Lục lại nói tiếp: “Người khác không biết Cổ Giới và Liễu m m ở bên nhau để để khiến cậu ghê tởm, để trả thù cậu, chuyện này chỉ có cậu và Cố Giới biết rõ.
Bây giờ cậu làm sáng tỏ mối quan hệ với Liễu m m, người tin thì cho rằng cậu đánh Cố Giới thì cậu ta đã cướp người vẫn luôn theo đuổi cậu, người không tin thì lại nghĩ cậu bị cắm sừng, trong lúc tức giận mới đi đánh kẻ thứ ba, cậu làm nói vậy cũng chỉ là để cứu vãn lòng tự tôn của mình.”
“Tóm lại, dù thế nào thì mọi người cũng đều cảm thấy cậu là vì Liễu m m nên mới hận Cố Giới như vậy.
Cậu nói cậu và Cố Giới vốn dĩ đã bất hòa, nhưng trước giờ hai người chưa từng đánh nhau.
Mà giờ, cho dù cậu có đi kể rõ cho Liễu m m nghe, cô ta cũng không tin cậu.”
Sở Tri Lục nói năng ổn định, tốc độ vừa phải.
Thật kỳ diệu, Triệu Tầm Dữ không hề xen lời một lần.
Sở Tri Lục thở ra một hơi, kết luận: “Thế nên, tôi rất thông cảm với cậu, nhưng cậu hơi bốc động rồi.”
“…” Triệu Tầm Dữ như chết đứng, cậu im lặng rất lâu.
Đi được vài phút, Triệu Tầm Dữ vẫn còn đang ngẫm lại lời Sở Tri Lục nói, vẻ mặt nghiêm túc, mày nhăn lại, ngực phập phồng.
Đôi mắt sáng của Sở Tri Lục khẽ nhíu lại, cô bóc một quả vải và đưa đến bên miệng cậu, cậu cứ vậy há miệng ra ăn, hoàn toàn không để ý một xíu nào.
Cuối cùng, Triệu Tầm Dữ thông suốt: “Thôi, đã đánh rồi mà, sau này có lẽ sẽ không còn quan hệ gì nữa, không tổn thất gì cả.”
Nghĩ tiếp, cậu sẽ nghẹn chết mất.
“Ừm.”
Câu trả lời tích chữ như vàng này khiến Triệu Tầm Dữ phải dừng chân lại, nghiêng đầu quan sát cô.
Sở Tri Lục cũng đứng lại, nhìn cậu.
“Em gái…” Triệu Tầm Dữ cẩn thận tìm từ: “Cậu đen thật đấy.”
Sở Tri Lục vô tội, chớp mắt: “Có hả?”
Cái gì gọi là vẻ ngoài thiên sứ, nội tâm ác ma? Là đây chứ đâu.
Nhưng mà, Triệu Tầm Dữ thích.
“Tôi thấy cậu rất có tiềm lực, đi theo anh đây, đảm bảo cậu sẽ có đồ ăn ngon.”
Sở Tri Lục đồng ý: “Được thôi.”
“Dễ lừa vậy à?”
“Ừ.”
Triệu Tầm Dữ cười thành tiếng, có qua có lại, cậu cũng bóc một quả vải rồi đưa đến bên miệng cô.
Sở Tri Lục không đưa tay ra cầm, cúi đầu há miệng cắn.
Đầu ngón tay của Triệu Tầm Dữ chạm vào môi dưới hồng hào và mềm mại của cô, đột nhiên run lên.
Sở Tri Lục ngậm vải cười với cậu, gương mặt không còn vẻ lãnh đạm, ngược lại thêm phần hoạt bát đáng yêu.
Triệu Tầm Dữ không nhịn nữa, cậu vươn tay chọc nhẹ vào cái má đang phồng lên của cô: “Em gái A Lục à, đừng giả heo ăn thịt hổ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...