Hôm qua lúc đến biệt thự nhỏ thu dọn, sợ tiểu Cửu vội rời khỏi nhà không mang theo đồ.
Cho nên mới bảo người làm vào phòng thay đồ của cô chọn ra vài bộ.
Bộ đồ trên người của tiểu Cửu đích thị là theo phong cách Cool-girl của Mộ An An.
Mộ An An bất lực lắc đầu.
“Chị An, chị đây là sao ha?”
Tiểu Cửu nhịn không được hỏi một câu: “Chị biết không, từ khi quen biết chị đến giờ hình tượng của chị trong lòng em vô cùng chói lóa, vô cùng thông minh xinh đẹp, nhưng hôm nay chị ngáo một cái, trí thông minh đột nhiên bị tuột như thế en hơi không chấp nhận được à nha.
”
Tiểu Cửu bô lô bô la nói, sau đó còn đưa tay ra lắc lắc vai Mộ An An: “Chị mau trả lại chị An xinh đẹp thông minh cho em đi, chị của bây giờ ngốc quá.
”
Mộ An An đẩy tiểu Cửu ra:
“Biến.
”
“Thế rốt cuộc là sao thế?”
Tiểu Cửu lại kề sát đến: “Em luôn cảm thấy từ lúc lên xe đến giờ chị luôn trong trạng thái lơ đễnh.
”
Mộ An An không đáp ngay mà xoay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Lúc này xe đã chạy ra từ cửa sau Ngự Viên Loan, đang trên đường chạy.
Bởi vì nơi đây hoang vắng, xung quanh ngoại trừ cây cỏ và đèn đường của Ngự Viên Loan thì không còn bất cứ dân cư nào.
Mộ An An thở dài một hơi: “Vừa nãy lúc đến đây, anh ấy giận rồi.
”
“Anh ấy?”
Tiểu Cửu đoán: “Người đàn ông nuôi chị sao?”
Mộ An An gật đầu, xoay sang
nhìn tiểu Cửu nói: “Anh ấy nói chị miễn cưỡng với anh ấy, còn nói chị đuổi anh ấy đi, thậm chí còn giận dỗi với anh.
”
“Chị có không?”
Tiểu Cửu hỏi.
Mộ An An lập tức lắc đầu: “Sao chị có thể như thế chứ, chị thích anh ấy đến muốn khùng đây, làm sao mà nỡ chứ.
”
Tiểu Cửu im lặng, cô ngơ ra vài giây sau đó cười lên.
Cô lần đầu tiên thấy một cô gái
có thể thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình đối với một người đàn ông như thế.
Thẳng thắn và trực tiếp.
Mộ An An nói: “Chị suy nghĩ cuộc trò chuyện khi nãy giữa chị và anh ấy nửa ngày mà cũng không nghĩ ra được sao anh ấy lại chất vấn chị như thế.
Rõ ràng đang tốt đẹp, anh ấy phải đến công ty xử lý chút chuyện, chị thì phải đi đón em đi điều tra chuyện bên phía người cha cặn bã, chị mới bảo anh ấy mau đi đi, đừng để làm lỡ công việc, như thế không đúng sao?”
Tiểu Cửu lắc đầu: “Không cảm thấy có vấn đề gì.
”
Mộ An An ngửa tay lên: “Cho nên là vì sao?”
“Bởi vì…”
Con ngươi của tiểu Cửu đảo qua đảo lại: “Anh ấy cảm thấy chị phải đi với em, chị không đi cùng anh ấy, anh ấy không còn là bảo bối của chị nữa?”
Tiểu Cửu nghĩ mãi mới ra được câu đó.
Mộ An An nghe câu đó xong liền
cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Cô nhớ đến khí thế của Thất gia.
Sau đó lại nghĩ đến câu khi nãy của tiểu Cửu…
Thất gia cảm thấy, chú ấy không còn là bảo bối của cô nữa?
Nghĩ đến cảnh tượng đó Mộ An An không kiềm được mà rùng mình một cái, da gà da vịt nổi hết cả lên.
“Có thể em hơi hiểu lầm anh ấy rồi, anh ấy 28 tuổi, trước giờ luôn là đứng trên mọi người, nhất là
khí thế, chắc hẳn còn mạnh mẽ hơn những anh trai kia của em, cho nên hai chữ ‘bảo bối’ này thật sự khống dùng được lên người anh ấy đâu.
”
“Đâu có bằng Thất ca của em, anh ta là bạo quân ai cũng không so được.
”
“Người đàn ông của chị bì được!”
Mộ An An nghiêm túc gật đầu.
Tiểu Cửu Cửu bất mãn: “Chị An, chị đừng cảm thấy chị xinh đẹp thông minh tính cách tốt là có thể sỉ nhục anh em, trên thế giới này
ai có thể so được với Thất ca của em chứ, em không tin.
”
“Em đừng có thổi ra cầu vồng nữa, chị cũng có thể nhận định rằng trên thế giới này không ai có khí thế mạnh hơn người đàn ông của chị.
”
“Có cơ hội so một cái đi!”
Tiểu Cửu Cửu chính thức tuyên chiến, “Đợi…đợi tôi về nhà, nói rõ với gia đình rồi lúc đến Giang Thành tôi sẽ gọi Thất ca của tôi, chị gọi Thất gia của chị ra để hai người họ so với nhau xem ai cỏ thể chèn ép được ai.
”
“Được, đợi em đấy.
”
Mộ An An dứt khoát chấp nhận lời tuyên chiến.
Cái gì cũng có thể thua, nhưng Thất gia nhà cô.
Không thể thua!
“Nhưng mà, cái trận chiến này để qua một bên đã, bây giờ chúng ta nói lại chuyện vừa nãy chúng ta nói đi.
”
Tiểu Cửu chuyển lại chủ đề sang nơi cũ, “Nói thật chị đừng tưởng một người đàn ông 28 tuổi thì sẽ
thành thục, trên thực tế rất nhiều đàn ông đều có nội tâm là công chúa nhỏ.
”
“Chị từng nghe qua một câu nói chưa?”
Tiểu Cửu đột nhiên hỏi.
Mộ An An lắc đầu “Câu gì?”
“Đàn ông đến chết cũng là một cậu bé!”
“Chưa nghe qua, ai nói thế?”
“Không biết ạ.
”
Tiểu Cửu Cửu dứt khoát lắc đầu: “Có lẽ là một minh tinh, trước kia lướt tiktok thấy cảm thấy khá có đạo lý.
”
Mộ An An dứt khoát lắc đầu, rất không đồng tình.
“Chị đừng không đồng tình, tôi nói chị nghe, đây mới là chân tướng.
”
Tiểu Cửu xắn tay áo lên muốn giải thích rõ với Mộ An An.
Kết quả Mộ An An nói một câu lập tức khiến tiểu Cửu héo rũ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...