Khi Mộ An An đuổi theo thì tình cờ đụng phải một bóng đen, đang chạy ra khỏi phòng bệnh, trong phòng vô cùng hỗn loạn, la hét, kêu la đều có.
Mộ An An bước tới, nhanh chóng đóng cửa phòng, khóa lại từ bên ngoài.
Bệnh nhân bên trong định lao ra, đập cửa phản đối.
Mộ An An không quan tâm nhiều đuỏi theo bóng đen kia.
Khi được đưa đến Ngự Viên Loan năm 12 tuổi, Mộ An An bắt đầu tiếp xúc nhiều khóa huấn luyện khác nhau, từ giá trị vũ lực đến giá trị tinh thần, nhưng Mộ An An rất có chấp về các khóa học giá trị lực lượng.
Mà thể chất của cô cũng cho thấy tài năng ở khía cạnh này.
Đến gần phía cầu thang, Mộ An An nhìn thấy bóng đen kia cuống quít chạy xuống, trực tiếp chống tay vịn cầu thang nhảy xuống từ khe hở ở giữa bậc thang.
Chống một tay xuống khi tiếp đắt.
Khi cô nhìn lên, bóng đen đã mở cửa lối đi an toàn và lao ra ngoài.
Mộ An An không ngừng đuổi theo.
Nhưng khi cô mở cửa, đã mắt dấu vết của bóng đen.
Trong hành lang bệnh viện trống không, chỉ có một vài y tá túc trực, bọn họ có chút kinh ngạc khi nhìn thây Mộ An An.
Mộ An An trực tiếp hỏi: “Có thấy một người mặc đồ đen xông ra không?”
Y tá lắc đầu.
Mộ An An cau mày.
Cô tận mắt nhìn theo bóng đen lao ra, làm sao y tá không nhìn thấy.
“Cô chắc chứ?”
Mộ An An nhìn cô y tá trước mặt với vẻ nghỉ ngờ.
Khi cô hỏi điều này, cô y tá có chút không vui: “Sao tôi không rõ? Tối như này, tôi thấy cô vội vàng chạy ra ngoài.
Tôi nói cô là bác sĩ nên không bỏ y tá chúng tôi vào mắt đúng không?”
Mộ An An không muốn nghe cô y tá chất vấn, ánh mắt đảo quanh đại sảnh, cuối cùng nhận định cánh cửa bên cạnh cầu thang mà vừa rồi Mộ An An vội vàng chạy ra ngoài.
Mộ An An đầy cô y tá nhỏ ra rồi lao tới.
“Cô làm sao vậy, một thực tập sinh bắt lịch sự như vậy, đã bị lây bệnh rồi sao?”
Y tá phía sau chửi bới, Mộ An An cũng lười đáp lại, chạy nhanh về phía cửa bên cạnh cầu thang.
Khi đẩy cửa ra, Mộ An An không lao về phía trước mà đi chậm lại, dùng tai lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Bệnh viện tâm thần không tốt hơn bệnh viện ngoại trú.
Ban đêm bệnh viện tâm thần rất ít người nên hễ có động tĩnh gì là sẽ khuếch đại.
Mộ An An cẩn thận lắng nghe một hồi, cảm thấy bên phải có chuyển động, sau khi xác định là có tiếng bước chân, cô đuổi theo và thấy một bóng người vụt qua ở góc rẽ, Mộ An An liền tăng tốc.
Đuổi theo liên tục, và đuổi đến bên cầu thang.
Leo lên từng tầng một, có thể nhìn thấy bóng đen từ đường nối ở cầu thang.
Mộ An An nhanh chóng đuổi kịp đến tầng cao nhất, khi cô mở cửa an toàn và đi ra, bóng đen đã không còn thấy đâu.
Trở lại tầng nơi Mộ An An đang trực một lần nữa.
Hơn nữa Mộ An An phát hiện ra, hành lang này, chính là nơi cô phát hiện ra vấn đề, nhưng vô tình đụng phải ông chú quét dọn.
Xem ra, cảm giác vừa rồi là đúng.
Thực sự có vấn đề.
Mộ An An bắt đầu xắn tay áo, dục vọng chiến đấu bị khiêu khích.
Hôm nay cô nhất định phải bắt được kẻ đã trộm cắp bệnh án.
Mộ An An đi dạo một vòng, hành lang không có người, chỉ có bệnh nhân trong phòng vừa gặp người mặc đồ đen kia vẫn đang làm loạn, y tá cũng không có ý định an ủi hắn.
Mộ An An đã thực tập ở đây được vài ngày, đã học hỏi được một chút.
Nhiều đêm bệnh nhân trong khoa bỗng ồn ào, y tá, bác sĩ kiểm tra tình hình thì bệnh nhân càng khó chịu nên bỏ qua là biện pháp tốt nhất.
Những bệnh nhân đó không được để ý sẽ chuyển hướng sự chú ý của họ.
Sau khi Mộ An An đi một vòng, tầm mắt của cô bị thu hút bởi một cái thùng rác.
Nắp thùng rác lỏng lẻo, có vẻ như ai đó đã mở nó.
Chẳng lẽ ai đó thay quần áo rồi ném vào trong?
Mộ An An trong lòng đoán như vậy, nhưng không chắc là đúng.
Lúc nãy khi đuổi theo người đàn ông mặc đồ đen từ cầu thang lầu một, nhìn từ dưới lên, thì thấy bộ quần áo anh ta đang mặc rất lớn, không khó để đảm bảo rằng người bên kia sẵn sàng thay quần áo bát cứ lúc nào, để tránh khi đuổi theo.
Và trong khi đuổi theo, Mộ An An thậm chí còn phát hiện ra rằng bóng đen kia còn quen thuộc với bệnh viện hơn cô.
Đường đến đường đi, là hai con đường.
Nghĩ vậy, Mộ An An đi tới thùng rác, chuẩn bị mở thùng rác ra kiểm tra.
Ngay khi Mộ An An đi tới thùng rác, định đưa tay ra mở Hồi.
“Mộ An An!”
Tiếng hét từ xa cắt đứt suy nghĩ của Mộ An An.
Mộ An An ngắng đầu nhìn về phía cuối hành lang.
Cô thấy một người mặc quần bò rách màu đen, áo T-shirt màu trắng kết hợp với áo khoác da đen, miệng ngậm kẹo.
mút, đang dựa vào tường nhìn cô một cách tinh nghịch.
Những lọn tóc vàng đặc biệt bắt mắt.
Mộ An An nhướng mày, “Sao anh lại ở đây?”
“Hôm nay không phải tôi trực sao?” Hoắc Hiển nhún vai, điệu bộ giễu cợt.
Hắn đi về phía Mộ An An, “Cô làm sao vậy?”
Mộ An An không trả lời, mà quay mặt về phía Hoắc Hiển, khoanh tay trước ngực, nhìn lên nhìn xuống Hoắc Hiển, biểu tình có phần thiệu kiên nhẫn.
Hoắc Hiển cười, “Anh Hiển của cô cũng biết bản thân đẹp trai, không cần cô phải nhìn như vậy.
Anh Hiển thích những cô gái xinh đẹp.
Cô phát triển không tốt, không thẻ lọt vào mắt xanh của anh Hiển.
”
“Anh Hiển.
” Mộ An An đột nhiên cười lên.
Hoắc Hiển nói “Anh Hiển ” theo kiểu làm trò, nhưng hắn không ngờ Mộ An An thực sự gọi lên, hắn có chút choáng váng.
Khi Hoắc Hiển đang ngơ ngác, Mi cổ áo của Hoắc Hiển, dẫn hắn tới An An trực tiếp nắm lầy ói thoát an toàn.
Mộ An An đá mở cửa, đẩy Hoắc Hiển vào, đóng cửa lối thoát an toàn.
“Làm gì vậy?” Kẹo mút ở trong miệng Hoáắc Hiển bị rơi ra.
Hắn rất có lương tâm nhặt lên, ném nó vào thùng rác.
Mộ An An dựa vào cửa, nhìn chằm chằm Hoáắc Hiển, “Nói đi, chuyện anh Hoắc của chúng ta trỏ thành một tên trộm như thế nào.
”
Ngay khi những lời này nói ra, vẻ mặt của Hoắc Hiển rõ ràng là sửng sót.
Nhưng chỉ mắt một giây, để thu lại vẻ mặt đáy.
Hắn như nghe được một câu chuyện cười, “Cái gì mà tên trộm? Ai mà não tàn lại đi trộm bệnh án của bệnh viện tâm thần.
” “Đúng vậy, emn lũ não tàn, trộm cả bệnh án của bệnh viện tâm thần, khiến anh đuổi theo vào ban đêm”
” Tiểu học muội, cô thực sự có hiểu lầm lớn rồi.
” Khi tóc xoăn nghiêm túc giải thích, cũng kéo áo khoác da của mình, nói thêm, “Anh Hoắc của cô là một người nghiêm túc.
”
Mộ An An cười chế nhạo, không hề tin tưởng.
Cô xoay người ngồi xuống cầu thang, nói: “Anh giả vờ, tiếp tục giả vờ.
”
“Tôi giả vờ cái gì?”
Hoắc Hiển ngồi xổm trước mặt Mộ An An, tùy tiện đặt hai tay lên đầu gối, khóc không được mà cười cũng không xong.
“Anh nhận được tin cô trực đêm, từng nghĩ cô cũng cứu anh, nên anh tới giúp, tiện thể nói chuyện hôm qua cô không đến ăn cơm này, tại sao lại trở thành kẻ trộm bệnh án?”
Mộ An An bình tĩnh nhìn Hoắc Hiển,”Tôi đoán có quần áo anh bỏ ở thùng rác, lúc nãy khi tôi đuổi theo đến cầu thang, tay của người đàn ông đó hình như đã trầy xước.
Nếu tôi gọi người tới, bây giờ đi lục quần áo trong thùng rác, yêu cầu bệnh viện lấy AND trong quần áo dính máu.
Anh nói kết quả sẽ như thế nào?”
Hoắc Hiển nở nụ cười, nhưng sau câu hỏi tự tin của Mộ An An, biểu hiện của hắn có chút cứng nhắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...