Phỏng chừng họ đã rời đi rồi.
Mộ An An dừng xe bên lề lấy điện thoại ra gọi cho Trần Hoa.
Không ai bắt máy.
Cô lại gọi cho Hoắc Hiển, trực tiếp ngắt máy luôn.
Mộ An An đảo qua đảo lại gần đó hai vòng vẫn không tìm thấy người.
Cuối cùng nhận được tin nhắn gửi đến từ Trần Hoa.
Trần Hoa: An An, sao thế? Bây giờ bên mình đang có chút chuyện, Hoắc Hiển uống say rồi…
Mộ An An: Bên cậu cần giúp đỡ gì không?
Trần Hoa: Không cần, đều sắp xếp ổn thoả rồi, mình đã giúp anh ấy đặt một phòng khách sạn, còn mình bây giờ thì đang ngồi trong xe taxi trên đường trở về, sao thế?
Mộ An An: Không sao.
Nhìn thấy tin nhắn Trần Hoa, Mộ An
An mới được coi là nhẹ nhõm hẳn.
Sau đó liền lái xe chạy về phía Ngự Viên Loan.
Còn nữ thần Giang cầm? Đã sớm bị bỏ lại phía sau ròi.
Nữ thần cao cao tại thường ngầu lòi như vậy, cho dù cô có không đi đón thì cũng cỏ vô số người theo đuổi nữ thần chạy đến cứu nữ thần trong cơn hoạn nạn.
Cô vẫn là nên nhanh chóng đi về thì tốt hơn.
Mộ An An cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn chiếc túi ở ghế lái phụ mà Giang
cầm để lại.
Khoá kéo của chiếc túi bị Giang cầm lúc nãy điên cuồng xé rách khi xe đang ở tốc độ cao, vì thế đồ đạc bên trong đều rơi hết ra ngoài.
Có điện thoại, ví tiền và băng vệ sinh.
Chậc chậc chậc, thì ra nữ thần cũng sẽ đến tháng ha.
Mộ An An lại cười lạnh một tiếng sau đó gia tăng tốc độ xe, chạy về Ngự Viên Loan.
Vừa chạy đến Ngự Viên Loan, liền đúng lúc nhận được cuộc gọi của Thất gia.
cầm để lại.
Khoá kéo của chiếc túi bị Giang cầm lúc nãy điên cuồng xé rách khi xe đang ở tốc độ cao, vì thế đồ đạc bên trong đều rơi hết ra ngoài.
Đọc tại Nhảy hố, ở đây có hình ảnh
Đứng tại chỗ tháo máy biến âm xuống.
Mộ An An: “Cháu vừa lái xe đi chơi một vòng….
Chỉ đơn giản là chơi một vòng rồi trở về thôi, cháu không cỏ
gây chuyện!
Chỉ là ném nữ thần ở ngoài ngoại ô thôi.
Nhưng nữ thần rất xịn xò chắc chắn sẽ có thể tự cứu lấy bản thân.
Mà Thất gia bên kia không đáp lại, chỉ cười nhẹ một tiếng.
.