La Sâm sau khi đưa Mộ An An đến trước cửa nhà hàng liền lái xe rời đi.
Trong nhà hàng, chỉ có duy nhất một vị trí gần cảnh đêm phồn hoa nhất, nơi đó có bàn vuông còn lại chỗ khác đều là những bài trí này kia.
Mộ An An vừa tiến vào thì tiếng nhạc piano du dương liền vang lên.
Tiếng nhạc violon kết hợp với tiếng nhạc piano tạo nên âm thanh hoàn mỹ tuyệt đỉnh.
Tông Chính Ngự mặc một thân tây trang đen đi đến, trên sống mũi đặt một chiếc kính gọng vàng khiến sự sắc bén ngày thường được thu lại.
Trông anh lịch thiệp vô cùng.
Dưới tiếng nhạc piano và violon dung hoà vào nhau một cách hoàn mỹ, Mộ An An tiến đến vị trí.
Chính tay Tông Chính Ngự kéo ghế
Nhưng khi Mộ An An ngồi xuống, anh đột nhiên chú ý đến thiết kế của hình xăm sau lưng cô, biểu cảm của Tông Chính Ngự có chút trầm xuống.
Nhưng cũng chỉ vài giây rồi thôi.
Lúc quay về vị trí đối diện Mộ An An, biểu cảm Tông Chính Ngự trở nên lạnh nhạt hỏi: “Nhà hàng này chuyên về đồ ăn Pháp, cháu có thể thử.
”
Mộ An An yên lặng nhìn Tông Chính Ngự.
Phía sau bức tường thủy tinh, ánh đèn nhộn nhịp của thành phố này
chiếu vào, rơi vào trên người Thất gia, trông tựa như một vầng ánh sáng vàng.
Đồ ăn đối với Mộ An An thật ra không quan trọng lắm.
Điều quan trọng là người đàn ông ở trước mặt này.
“Thất gia.
” – Mộ An An đột nhiên kêu một tiếng.
Tông Chính Ngự nhướng mày.
Nhân viên phục vụ đã đem đồ ăn đến đặt trước mặt hai người.
Mộ An An nói: “Trước đỏ cháu nghĩ
chú luôn nghiêm túc, bây giờ mới phát hiện, thật ra chú cũng rất lãng mạn.
”
Tại đây có hình ảnh
Người đàn ông này thật biết cách bức điên người khác.
Nhưng đối mặt với lời này của Mộ An An, sắc mặt Tông Chính Ngự lại rất bình tĩnh, anh không phản ứng gì với câu nói của Mộ An An.
Mà hỏi một câu: “Nghĩ kĩ chưa?”
Mộ An An nghi hoặc đáp: “Cái gì ạ?”
Chuyện thực tập.
” – Tông Chính Ngự
đáp.
Anh vươn tay cầm ly rượu vang.
.