Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội
Mộ An An vẫn điềm đạm bình tĩnh nói:” Các người về đi, đội ngũ y tế đến tôi sẽ liên hệ các người.
”
“Cảm, cảm ơn tiểu thư An An, cảm ơn cảm ơn.
”
Hai người lớn Đường gia cuống quít nói cảm ơn, sau đỏ dắt theo Đường Mật tính rời đi.
Nhưng Đường Mật không có ý định muốn rời đi, mà đứng tại chỗ nhìn
chằm chằm Mộ An An.
Đường Mật hỏi: “Tại sao?”
Mộ An An giương mắt nhìn Đường Mật.
Đường Mật tiếp tục hỏi: “Hôm nay tôi đến xin lỗi thì đích thực là nhận thua.
Nhưng với tính cách của cô, cô chắc chắn sẽ không giúp tôi.
Tôi bị huỷ dung, Đường gia cũng chỉ còn cái vỏ trống, cả đời còn lại của tôi cũng sẽ qua trong một đống lộn xộn, đê hèn, những thứ này không phải là thứ cô muốn thấy sao?”
Câu hỏi này của Đường Mật vừa hỏi, cha mẹ Đường ở bên cạnh lập tức lo ngại nhìn về phía Mộ An An, sau đó bắt lấy Đường Mật nói: “Đường Mật, con nói gì thế hả? Đi nhanh lên.
”
“Con còn muốn quậy nữa sao?”
Giọng cha Đường trở nên nghiêm túc.
Nhưng Đường Mật không quan tâm, cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Mộ An An đợi đáp án.
“Cô sống như thế nào không liên quan gì đến tôi, tôi cũng không có hứng thú biết.
” Mộ An An nói, “Tôi chỉ cần xác định tôi đã báo được thù ở cô là được.
”
Lời này vừa trực tiếp vừa đơn giản.
Cũng triệt để thanh lý hết chuyện giữa cô và Đường Mật.
Đường Mật không nói gì nữa, bởi vì cô ta không biết nên nói gì, sau đó liền bị cha mẹ lôi đi.
Nhưng ánh mắt cô ta vẫn cứ dán lên Mộ An An.
Ánh mắt ấy pha trộn quá nhiều cảm xúc phức tạp.
Có không thể hiểu được, có hận, cũng có sự ngưỡng mộ.
Nhưng mà Mộ An An không hứng thú
đi biết những chuyện đó.
Cô không biết lãng phí bất kỳ thời gian hay tình cảm nào trên người Đường Mật nữa.
Phòng khách lại một lần nữa rơi vào trạng thái im lặng.
Mãi cho đến khi Tông Chính Ngự đi đến.
Mộ An An nhìn anh đi đến, trong mắt chứa đầy nuông chiều và yêu thương.
Chính là người đàn ông này, bưng cô đi đến độ cao mà không ai có thể coi khinh!
Cũng là người đàn ông này, để cô thấy được những phong cảnh đẹp nhất của thê giới này.
“Thất gia.
” Mộ An An đột nhiên gọi một tiếng, “Chú cảm thấy vừa nãy biểu hiện của cháu như thế nào, cỏ khiến chú mất mặt không?”
“Không có.
” Tông Chính Ngự đáp, “Công chúa điện hạ vô cùng cao quý.
” Mộ An An cười sán lạn, trực tiếp đứng lên từ sofa nhào vào lòng Tông Chính Ngự.
Chủ nhật cũng chính là ngày mai Mộ An An phải quay về Giang Thành.
Nhưng bên này Tông Chính Ngự còn một số việc cần phải xử lý nên phải về trẽ vài ngày.
Ngày trở về chưa xác định.
Vào buổi chiều, Mộ An An đi đến quán cà phê lần đầu gặp mặt với tiểu Cửu.
Tiểu Cửu vẫn ngồi ở vị trí cũ đó.
Trang phục Lolita màu đỏ, tóc thắt bím hai bên đeo một cái khẩu trang đen, đang cúi đầu chơi game trên điện thoại.
Một xấp giấy thi để trước mặt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...