“Trời ơi, máu! Toàn là máu!”
Thuận theo những tiếng hét chói tai, những người xung quanh liền lập tức bu lại.
Chiếc tàu lượn bị bao vây tới nỗi một con kiến không thể chui lọt.
Bây giờ cháu đang có việc.
Tông chính Ngự trực tiếp ngắt máy lão gia, rồi bình thản đi về phía đám đông.
Lúc này chiếc tàu lượn đang bị bao vây bởi rất nhiều người.
Âm thanh gì cũng có.
Tông Chính Ngự lại gần nhìn thấy cảnh tượng bên trong, biểu cảm trên mặt không chút biến đổi.
Vị trí đuôi xe của tàu lượn.
Toàn thân Mộ An An toàn là máu, vẻ mặt bình tĩnh.
Có thể nói, cô đang bịt một bên mặt của Đường Mật, khe hở trên ngón tay cô toàn là máu.
Mộ An An quét mắt một vòng rồi nói với người gần nhất: “Gọi xe cấp cứu.
”
Cô rất bình tĩnh.
Mệnh lệnh này của cô vừa đưa ra khiến mọi người xung quanh không ai dám chống cự, người gần nhất gọi xe cấp cứu, có người còn thuận tiện gọi cả cảnh sát.
So với sự bình tĩnh của Mộ An An thì Đường Mật đã điên cuồng lên rồi.
Cả khuôn mặt cô ta đều là nỗi sợ hãi.
Trong lúc giãy dụa, vùng vẫy thoát khỏi tay Mộ An An, khiến cho những người ở đây đều thấy rõ một bên mặt của Đường Mật.
Một vết sẹo rất sâu, từ xương trán đến xương hàm dưới, rất gớm ghiếc.
Hơn nữa máu còn đang không ngừng chảy xuống.
Nhìn mà phát hoảng.
Đường Mật đau đến phát điên, trừng mắt nhìn Mộ An An, vẻ mặt oán giận, nhưng cô ta lại sợ hãi nhiều hơn.
Một câu nói cũng không có.
Mọi người xung quanh nhìn vào hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Chuyện này, chuyện này là sao vậy?”
“Ôi trời, cái này chắc chắn sẽ bị huỷ dung rồi!”
Trong sự bàn tán của những người xung quanh, thì bảo vệ khu vui chơi cũng đã chạy đến.
“Có chuyện gì vậy?”
“Sao lại thế này?!
Mộ An An đáp: “Tôi cũng không rõ chuyện gì, người bên cạnh tôi đột nhiên kêu lên một tiếng sau đó ra ngoài thì đã như thế rồi.
”
Một nhân viên bảo vệ muốn tiến lên nắm lấy tay Mộ An An ra.
Mộ An An lập tức nói: “Đừng động vào cô ta, tôi là bác sĩ.
Trước khi xe cấp cứu đến thì không được động vào vết thương của cô ta, nếu không sẽ mất rất nhiều máu.
”
Mộ An An vô cùng bình tĩnh.
Hơn nữa lời nói ra cũng có trọng lượng, khiến cho đám bảo vệ không ai dám nhúc nhích.
Rất nhanh xe cấp cứu cũng đã đến.
Nhân viên ý tế mang theo cáng cứu thương đi tới, Mộ An An thấp giọng nói vào tai Đường Mật ba câu: “Đường Mật, con dao đó vốn dĩ là phải để trên cổ cô, cho dù cô có chết ở trong đó, thì tôi cũng có cách thoát ra.
”
“Nhưng tôi không làm thế, không phải vì cái gì cả.
Mộ An An tôi từ 12 tuổi đã học được cách đối với kẻ thù, tuyệt đối không được nhân từ.
Tôi hạ thủ lưu tình với cô chỉ vì nhà cô với nhà Tông Chính có quan hệ.
”
“Nhớ kỹ nỗi sự hãi vừa xảy ra trong 2 phút ở ngôi nhà ma đó, đừng có chọc
vào tôi, nếu không tôi sẽ đề cô nếm thử nỗi sợ hãi không nói nên lời đến hết đời.
”
“Còn một chuyện cuối cùng nữa.
”
“Ngự Viên Loan có một đội ngũ y tế chuyên chữa trị về da, họ có thể phục hồi để trên mặt cô không để lại sẹo.
Trong vòng ngày mai, cô để bố mẹ cô dắt cô đến chỗ tôi nhận lỗi với tôi, tôi sẽ lập tức bảo đội y tế trị liệu cho cô, nếu không thì cô đợi cả đời bị huỷ dung đi!”
Lúc Mộ An An nói xong những lời ấy, nhân viên cấp cứu đã đi đến đỡ Đường Mật lên băng ca.
Trước đó Đường Mật không hề hó hé một lời nào, khủng bố xảy ra trong nhà ma quá sâu sắc rồi, cô ta bị kích thích đến giờ vẫn chưa hồi hồn lại được.
Nhưng ánh mắt cô ta khi nhìn Mộ An An thì mang theo sự thù hận oán giận nồng đậm!
Xe cấp cứu đưa Đường Mật đi, Mộ An An từ tàu lượn đi xuống thì cảnh sát đã đi đến hỏi chuyện.
Mộ An An bình tĩnh biến mình thành vị bác sĩ không rõ sự tinh, giao lưu đơn giản vài câu với họ rồi trao nhau phương thức liên lạc, sau đó thì rời đi.
Tuy trông cô bây giờ có hơi nhếch nhác, toàn thân đều là máu.
Nhưng khi đi về phía Tông Chính Ngự đang đứng chờ cô ở cách đó
không xa, lưng của cô vô cùng thẳng.
Giống như những gì Thất gia đã nói, công chúa nhỏ của Ngự Viên Loan sẽ không chấp nhận bất cứ khiêu khích nào, luôn luôn kiêu ngạo và luôn luôn tự tin như thế đấy.
Trong nhà ma.
Đường Mật để người đóng giả làm ma nhân cơ hội mưu sát cô, cuối cùng lại gây ra một vụ giết người ngoài ý muốn.
Với suy đoán của Mộ An An, có lẽ Đường Mật sẽ để ba mẹ của mình đến tìm lão gia Tông Chính sau đó
thêm mắm dặm muối nói xấu cô.
Đó là lí do tại sao trước khi vào nhà ma Mộ An An đã nhắn tin cho La Sâm.
Cô đối với Đường Mật hạ thủ lưu tình, cũng chính là vì lão gia Tông Chính.
Mộ An An biết lão gia xem thường thân phận của cô, thậm chí còn bởi vì sự tồn tại của cô, cảm thấy sẽ trở ngại đối với Tông Chính Ngự, vì thế vô cùng bài xích cô.
Nhưng Mộ An An không sợ.
Trong lòng Mộ An An đã xác định rõ,
bản thân nhất định sẽ trở thành người phụ nữ bên cạnh Tông Chính Ngự.
Vị trí Thất thiếu phu nhân của gia tộc Tông Chính nhất định là của cô.
Có lẽ cũng chính vì lí do này mà lão gia Tông Chính ghét cô, nhưng không sao chỉ cần mối quan hệ này không có cách nào vãn hồi, thì cái suy nghĩ rập khuôn ấy, tương lai có thể sẽ đổi mới được.
Giống như hôm nay Mộ An An mà ra tay tàn nhẫn với Đường Mật thì mối quan hệ giữa cô và lão gia Tông Chính sẽ không có cách nào cải thiện được nữa.
Ngày hôm đó ở trong phòng khách sạn, sau khi Mộ An An đã hỏi Tông Chính Ngự về mối quan hệ giữa lão gia và anh, liền biết quan hệ giữa cô và lão gia không thể làm căng được.
Khi nghĩ đến chuyện này, thì Mộ An An đã đi đến trước mặt Tông Chính Ngự.
Tông Chính Ngự không nói một lời nào, chỉ chuẩn bị sẵn khăn giấy khử trùng.
Nắm lấy tay Mộ An An rũ mắt nghiêm túc giúp cô lau sạch.
Mộ An An im lặng để Thất gia lau cho mình, cũng không có nói gì.
Thất gia cũng không có ý muốn hỏi về chuyện của Đường Mật.
“Thất gia.
” – Mộ An An chủ động lên tiếng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...