Mộ An An lựa chọn chủ động hỏi: “Thất gia, chú có thể nói cho cháu biết, chú định khi nào sẽ cởi trói cháu ra không?”
“Khi nói ra sự thật.
” – Tông Chính Ngự tầm mắt không rời khỏi kinh tịnh tâm, trả lời một câu rất đơn giản.
Mộ An An mím môi.
Lúc này mới cảm giác được, môi dưới của mình hình như có chút rách.
Da chết có hơi cứng.
Có lẽ ngày hôm qua bản thân đã cắn
phải cái gì rồi.
Mộ An An cắn da chết, sau đó hít một hơi.
Có chút mùi máu.
Mộ An An lại hít thêm hai ngụm, chắc chắn rằng mình không thở nổi, lúc này mới buông môi dưới của mình ra.
Cô nói: “Cháu nhìn thấy Weibo của Người giàu nhất thế giới xuất hiện ở trên Weichat của cháu, nói ở vũ hội mặt nạ, Đường Mật muốn cùng chú gạo nấu thành cơm, sau đó hai người sắp công khai quan hệ.
Sau khi vũ hội mặt nạ kết thúc, Đường Mật sẽ hoàn toàn ngồi vào vị trí Thất thiếu phu
nhân của gia tộc Tông Chính.
Câu nói kế tiếp Mộ An An, càng nói càng khinh thường.
Lúc đầu cô còn nhìn Tông Chính Ngự, đến lúc sau cũng không dám nhìn nữa, mà nhìn thẳng lên trần nhà.
Trái tim đang rất căng thẳng.
Mà Tông Chính Ngự ở đằng kia đã đặt kinh tịnh tâm xuống, im lặng nhìn Mộ An An.
Mộ An An lại bắt đầu cắn môi.
Đôi môi hồng hào, sau khi bị Mộ An An cắn liên tục, chúng trở nên đặc
biệt đỏ và ẩm ướt.
Yết hầu Tông Chính Ngự có hơi thắt lại.
Đưa tay kéo cà vạt, nhìn sang chỗ khác.
Giọng nói của Mộ An An ở trong phòng lại vang lên: “Cháu không thích Đường Mật.
”
Nói xong, Mộ An An đột nhiên quay đầu lại nhìn Tông Chính Ngự: “Thất gia, cháu không thích Đường Mật!”
Vô cùng không thích.
Không chỉ có Đường Mật.
Ngoại trừ người ở bên cạnh Tông Chính Ngự là Mộ An An ra, bất kỳ người phụ nữ nào, cũng không thích.
Mộ An An rũ mắt xuống: “Cháu đã nghĩ, hai người một khi thành công, thì chú sẽ không trở lại Giang Thành nữa.
”
Đến cuối cùng, cô ở lại Giang Thành, canh giữ một tòa thành biệt lập, chờ đợi một người một đi không trở lại.
Loại hình ảnh này, chỉ cần vừa nghĩ tới, Mộ An An đã cảm thấy trái tim mình đau đớn rồi.
Không thể chấp nhận.
Đột nhiên trong lúc đó, cô không muốn nói thêm gì nữa.
Mà Tông Chính Ngự đang ngồi trên ghế sô pha, vốn chờ Mộ An An giải thích hoàn chỉnh.
Nhưng khi nhìn đứa trẻ nằm ở trên giường cụp mắt xuống, Tông Chính Ngự liền đau lòng.
Đó là một cảm giác bất lực.
Cô đơn và nhạy cảm.
Trông thật mong manh, đứa trẻ này có thể bị thương chỉ trong nháy mắt.
Tông Chính Ngự đứng dậy khỏi ghế
sô pha rôi đi tới gân Mộ An An.
Khi Tông Chính Ngự đến gần, đôi lông mi vốn dĩ đang rủ xuống của Mộ An An liền run rẩy, sau đó cô từ từ ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt hạnh nhân đen trắng, ẩn chứa một chút thận trọng.
“Thất gia, cháu như vậy có phải rất xấu không?” – Giọng nói của Mộ An An rất nhẹ nhàng: “Cứ muốn ỷ lại vào chú, không bao giờ muốn lớn lên.
”
Cứ muốn ở bên cạnh anh.
Ngoại trừ những điều khác, Mộ An An thật sự chỉ muốn là một đứa trẻ vĩnh
viễn ở bên cạnh Thất gia.
Nhưng khi là một đứa trẻ thì sẽ không có tình yêu.
Cô rất tham lam.
Cô tham lam không chỉ muốn có độc sủng của Thất gia, còn muốn làm nốt chu sa ở trong lòng Thất gia.
“Vậy thì đừng bao giờ lớn lên.
” – Tông Chính Ngự rất thẳng thắng nói, sau đó cúi người hôn lên trán Mộ An An: “Vĩnh viễn là một đứa trẻ ngoan ở bên cạnh ta, Thất gia thương cháu.
”
Nói xong, Tông Chính Ngự liền kéo chiếc cà vạt dài đang trói Mộ An An
ra.
Mộ An An ở trên giường liền trở mình lăn cuồn cuộn, tấm chăn tự nhiên mở ra.
Làn gió mát rượi phả vào da thịt, có chút man mát.
Mộ An An lúc này mới nhận ra, cơ thể được bọc trong tấm chăn, đã ướt đẫm.
Cô có chút chật vật, nửa quỳ nửa ngồi trên giường, đưa tay về phía Tông Chính Ngự, trông thật đáng thương.
Tông Chính Ngự cởi áo khoác ngoài
ra, rôi khoác lên người Mộ An An.
vốn dĩ định cầm lấy tay cô, nhưng Mộ An An cứ khăng khăng giơ tay lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mang theo ủy khuất, còn có bướng bỉnh, cứ như vậy nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự.
Cứ muốn anh ôm.
Không ôm thì sẽ gây khó dễ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...