Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội


Nói xong, Mộ An An lại bồ sung thêm một câu: “Cháu dự định chủ nhật sẽ trở về, thứ hai sẽ đến bệnh viện tâm thần.


Đề quyết định tiếp tục thực tập hay kết thúc thực tập.

“Cần ta sắp xếp không?” – Tông Chính Ngự hỏi lại.

Cần sắp xếp đương nhiên là về chuyện thực tập.

Mộ An An lại lắc đầu: “Trong lòng cháu còn chưa có đáp án, nhưng nếu như đã suy nghĩ rõ ràng, không ở lại bệnh viện tâm thần thực tập, cháu sẽ làm theo quy trình viết báo cáo với trường học.


Nói xong, Mộ An An lại bổ sung thêm một câu: “Thất gia, đây dù sao cũng là chuyện học hành của cháu, cháu có thể tự mình đến
được không?”
“Có thể.

” – Tông Chính Ngự trực tiếp đồng ý, nhưng cuối cùng lại thêm một câu: “Nhưng nếu như cháu chịu một chút ủy khuất, ta sẽ lập tức nhúng tay vào.


Mộ An An mỉm cười: “Cháu nhất định sẽ không chịu ủy khuất, giờ đã khuya ròi, chú mau đi đi.


Nói xong, Mộ An An liền đẩy Tông Chính Ngự ra cửa.

“Chú chăm sóc cho lão gia, nhưng bản thân cũng phải chú ý nghỉ ngơi đó.

” – Mộ An An đẩy
người ra tới cửa.


La Sâm đúng lúc vừa bước ra khỏi hành lang thang máy.

Hiển nhiên là vừa từ dưới lầu đi lên.

Thấy Tông Chính Ngự và Mộ An An đang đứng ở trước cửa, liền im lặng đứng ở hành lang cách đó không xa.

“Định vị không được tắt.

” – Tông Chính Ngự đứng ở cửa dặn dò.

Mộ An An rất ngoan ngoãn gật đầu.

“Còn nữa, ban ngày nếu đi ra ngoài, thì trước khi trời tối phải trở về khách sạn.

” – Tông Chính Ngự bổ sung một câu.

“Chú trở về sao?” – Mộ An An tâm tình khẩn trương.

Nhưng mà, Tông Chính Ngự lại lắc đầu:”Không chắc.


Nói không chắc, căn bản là sẽ không quay về.

Mộ An An mới vừa dâng lên một chút hy vọng nhỏ nhoi, trong nháy mắt liền tan biến.

Vào lúc đó, Mộ An An thực sự nghĩ rằng, Thất gia không nói chuyện vũ hội mặt nạ, là bởi vì anh không có ý định tham gia.


Nhưng sau đó lại nghĩ, sao có thể như vậy được chứ?
Mới vừa nãy Thất gia đã nói, lão gia đối với anh rất quan trọng, lão gia đích thân sắp xếp, anh mặc kệ thế nào được, nhất định anh sẽ xuất hiện.

Nghĩ đến đây, Mộ An An có chút ủ rũ cúi đầu xuống.

Tông Chính Ngự nhíu mày, nhéo
cái tai của Mộ An An: “Đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi?”
Mộ An An đau liền co rúm bả vai lại, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên.

“Nhớ kỹ, buổi tối ở khách sạn.

” -Tông Chính Ngự dặn dò.

Mộ An An rất ngoan ngoãn gật đầu: “Thất gia, chú mau đi đi.


“Uh.


Tông Chính Ngự mới vừa đáp xong, Mộ An An đã trở về phòng và đóng cửa lại.

Tông Chính Ngự nhìn cánh cửa đóng chặt, hơi sững sờ, rồi cười nhẹ.

Nhưng khi anh ngẩng đầu lên đối mặt với La Sâm, vẻ mặt liền lâp tức trầm xuống.

Thất gia tiến lên đi về phía La Sâm: “Tra được chưa?”
La Sâm cung kính đi theo ở phía sau: “Tra được rồi, buổi tối hôm trước có một người đóng giả làm bác sĩ tiêm cho lão gia một mũi, mới dẫn đến tình hình của lão gia hôm nay trở nên tồi tệ.


Tông Chính Ngự im lặng lắng nghe.

“Người đàn ông đó đã được tìm thấy rồi, hắn hiện đang bị nhốt để thẩm vấn, nhưng hắn rất cứng miệng.


La Sâm nói: “Theo kết quả kiểm tra của bác sĩ đối với lão gia, việc tiêm thuốc chỉ khiến tình trạng của lão gia trở nên tồi tệ hơn mà thối, chứ không có gây ra tử vong.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận