Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội
Bác sĩ Cố ở bên kia mặc dù đều né tránh, nhưng cũng không dễ dàng gì.
Dựa theo tiết tấu của Mộ An An, hiệp thứ ba nếu không làm hắn bị thương, Mộ An An sẽ nhận thua và kết thúc.
Cho nên bác sĩ cố kiên trì đến hiệp cuối cùng là được.
Nhưng mà.
Ngay khi hiệp thứ ba bắt đầu , bác sĩ Cố liếc mắt một vòng ở
dưới võ đài, liền nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào cây cột.
Người đàn ông cả người tràn đầy sự lạnh lủng nguy hiểm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ở trên võ đài, bắt chéo ngón giữa và ngón trỏ lạl với nhau rồi chém vào cổ, ánh mắt vô cùng sát đầy.
Bác sĩ Cố lúc này liền run rẩy!
Chẳng trách, Hắc Trà vẫn đang thích thú kêu gào đột nhiên lại không thấy tiếng nói của cô ấy đâu.
Chủ nhân đến đây rồi, thì ai dám
nữa chứ?
Cho nên, khi Mộ An An nắm tay xông tới, bác sĩ cố cũng không dám trốn, nhưng lại không dám dám né tránh một cách quá trắng trợn, chỉ có thể làm một động tác yếu ớt, sau đó nhận lấy một cú đấm rắn chắc để kết thúc.
Mộ An An cũng ngạc nhiên vậy mà mình đã thành công rồi!
Vì thế thừa thắng xông lên tấn công.
Bác sĩ Cố chỉ có thể để bị đánh.
Bị Mộ An An đánh, còn hơn không để cho Mộ An An thắng rồi bị Thất gia phế đi.
Với một tiếng ‘ding’, hiệp thứ ba liền kết thú, bác sĩ cố quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy được, Mộ An An thắng.
Dưới võ đài một mảnh im lặng.
Nữ hoàng Hắc Trà đem một trăm tệ sinh hoạt phí ra đặt cược nội tâm có ngàn vạn lần MMP, nhưng vì vướng người đang ở sau lưng, nên không dám nói lời nào.
Mộ An An cở bỏ thắt lưng, khi cô
chuẩn bị rời khỏi sàn đấu quyền anh, Tông Chính Ngự đã đi tới trước mặt cô.
Anh vươn tay ôm lấy eo Mộ An An, ôm xuống.
Mộ An An kinh ngạc: “Thất gia, sao chú lại tới đây?”
Tông Chính Ngự dẫn Mộ An An đến khu vực nghỉ ngơi, rồi để cô ngồi xuống trên.
Thất gia cầm lấy khăn ấm, nhẹ nhàng lau mặt cho Mộ An An.
Động tác rất nhẹ, hơn nữa còn
cẩn thận né tránh vết thương ở trên trán Mộ An An.
Mộ An An ngẩng cao đầu, vẻ mặt tươi cười, hưởng thụ sự chăm sóc của Thất gia.
“Thất gia, chú cố ý đến đây xem cháu đấm bốc sao?” – Mộ An An cười hỏi.
Thất gia lau mặt cho cô mặt, liền lấy ly nước ở bên cạnh đưa cho
CÔ.
Anh “Uh” một tiếng xem như là trả lời Mộ An An, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Có một việc,
muôn nói với cháu.
”
Mộ An An nghiêng đầu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...