Vừa rồi khi nhân viên y tế và phóng viên xin lỗi, Mộ An An liền trực tiếp nói thẳng, biểu đạt xóa bỏ.
Nhưng thân phận của Hoắc Phong còn lớn hơn nữa, Hoắc Chân Chân lại hành đại lễ.
Nhưng Mộ An An lại tỏ ý từ chối.
“Mộ An An, f*ck you!” – Hoắc Chân Chân liền bùng nổ tung tại chỗ.
Nhưng lại bị Hoắc Phong giữ lại, cưỡng chế khấu đầu một lần nữa.
Hoắc Phong ngẩng đầu nhìn cô gái đeo khẩu trang màu đen ở trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngờ lại đưa ra câu trả lời như vậy.
Nếu là lúc bình thường, ai dám kiêu ngạo như vậy ờ trước mặt ông ta, thì đã sớm biến mất khỏi Giang Thành rồi!
Nhưng người ở trước mặt, Hoắc Phong không thể trêu vào.
Bởi vì không chịu nổi sự trả thù dữ dội đến từ vị ờ Ngự Viên Loan kia.
Hoắc Phong nói: “Tiểu thư An An, tôi rất xin lỗi, tôi biết chuyện này đã khiến cô gặp rất nhiều phiền toái, Hoắc gia chúng ta nguyện ý bù đắp lại hết mọi tổn thương cho cô.
“Tôi không chấp nhận.
” – Mộ An An trả lời rất rõ ràng, nhân tiện lại bổ sung thêm một câu: “Tuổi tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, lại bị Thất gia chiều hư, nên tính khi hay nóng nảy, không tha thứ.
”
Mộ An An bổ sung thêm câu này, rõ ràng chính là tặng lại câu nói của Hoắc Phong vừa, Hoắc Phong nhất thời không nói nên
lời.
Vào thời điểm căng thẳng, một chiếc xe ô tô dừng bên đường bên ngoài các phóng viên.
Cửa xe mở ra, Mộ An An trong nháy mắt nhìn thấy người quen thuộc – Giang Trấn!
Vẻ mặt bình tĩnh của Mộ An An có chút rạn nứt.
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, cô chưa bao giờ có một lần nhìn thấy Giang Trấn mà có thể bình tĩnh.
Đồ mặt người dạ thú!
Đây là kẻ tình nghi đã giết chết mẹ và ông ngoại của cô!
Mộ An An mỗi lần nhìn thấy bộ dạng ra vẻ trang nghiêm của Giang Trấn, liền muốn xông lên xé nát mặt của ông ta, chặt từng miếng thịt của ông ta, cúng tế cho mẹ và ông ngoại!
Mà lúc này Giang Trấn đã từ trên xe bước xuống, ông ta liền nhìn Mộ An An thêm vài lần.
Đêm qua ông ta cả đêm không ngủ.
ông ta liên tục suy nghĩ, về bộ dáng lúc trước của Mộ Thanh và con gái của mình, kết quả phát hiện bản thân hoàn toàn nhớ không ra.
Thậm chí lục lọi các ngăn tủ, cũng không thể tìm thấy bức ảnh của cô con gái nhỏ hồi đó.
Trong lòng Giang Trấn mặc dù cực kỳ không thừa nhận, Mộ An An là con gái của mình và Mộ Thanh, nhưng ông ta vẫn không nhịn được mà nhìn thêm hai lần.
“Cầm Cầm, xuống xe!” – Giang Trấn quay đầu lại nói với Giang Cầm đang ờ trong xe.
Giang cầm ngồi ở đó, vẻ mặt kiêu ngạo không muốn đi xuống.
Cô cảm thấy mình là đại tiểu thư của Giang gia, có thân phận rất cao quý!
Mộ An An chỉ là một đứa trẻ mồ
côi không có lai lịch, tại sao bản thân lại phải xin lỗi cô ta ở trước mặt nhiều người như vậy?
Dựa vào cái gì!
“Đi xuống cho ba!” – Giang Trấn gầm nhẹ một tiếng, cưỡng ép lôi Giang cầm đi xuống, hai gã vệ sĩ đã sớm chuẩn bị, Giang cầm đi xuống một cái liền giữ chặt Giang Cầm đi đến trước mặt Mộ An An.
Giang Trấn cúi đầu: “Tểu thư An An, trong chuyện lần này đứa nhỏ Giang cầm không có giúp Mộ An An rửa sạch oan khuất, còn bị Hoắc Chân Chân che mờ
mắt, đã gây tổn hại đến cô, tôi cố ý mang đứa nhỏ đến đây xin lỗi cô!”
Một câu xin lỗi này của Giang Trấn, liền khiến Giang cầm hoàn toàn xóa sạch ra khỏi chuyện này.
Hoắc Phong ở bên cạnh đã ngột ngạt khó chịu: “Tôi nói này Giang tổng, ông đây là có ý gì? Rõ ràng là con gái của ông xúi giục cháu gái của tôi, như thế nào lại trở thành che mờ mắt hả?”
Giang Trấn: “Hoắc tồng, ngài nói chuyện phải đưa ra chứng cứ.
”
Hoắc Phong: “Chứng cứ? Chân Chân rõ ràng nói, là con gái ông ra hiệu ngầm cho con bé.
”
Giang Trấn: “Ngài…”
Mộ An An: “Có thể câm miệng được không?”
Mộ An An lạnh lùng nhìn hai người đang tranh cãi với nhau.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...