Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội
Giang Trấn liên tục phủ định, nhưng bàn tay lại không ngừng run rẩy.
Quách Nguyệt Hoa ở bên cạnh rơi vào trầm mặc, bà luôn cảm thấy trong chuyện này có điểm kỳ lạ.
Những năm gần đây, tất cả mọi người đối với cô công chúa nhỏ bên cạnh Thất gia này cũng chỉ là thái độ hâm mộ, cũng không có ai truyền ra ngoài chuyện cô công
chúa nhỏ này từ lúc nào và làm cách nào có thể đến bên cạnh Thất gia.
Nếu như đứa bé đó đúng là con của Mộ Thanh, vậy thì khó giải quyết rồi.
Quách Nguyệt Hoa nheo đôi mắt sắc sảo, liếc về phía Giang Trấn đang vì chuyện năm đó mà cắn rứt lương tâm, bà không hề có ý định nói ra suy nghĩ trong lòng của mình cho ông nghe.
Ngày tiếp theo.
Vào buổi sáng, Mộ An An vừa thức dậy liền thấy Thất gia đang ngồi ở sofa.
Cô vốn dĩ vừa gặp ác mộng nên tâm trạng cũng không tốt.
Nhưng khi nhìn thấy Thất gia đang khoanh tay, nhắm mắt nghỉ ngơi ở trên sofa thì mọi ác mộng đều biến mất, chỉ còn lại vẻ xấu hổ.
Mộ An An tuy gan dạ, nhưng chỉ cần xảy ra tí chuyện là cô rất dễ gặp ác mộng, mất ngủ.
Lúc trước khi được đón về Ngự Viên Loan, Thất gia lúc nào cũng ngủ ở chiếc sofa đó.
Lo cho cô gặp ác mộng, hoặc bị ác mộng làm cho tỉnh giấc.
Chắc chắn người đầu tiên vỗ về cô sẽ là anh.
Mộ An An lén vén chăn lên, để chân trần chạy đến bên Thất gia.
Cô ngồi xổm trước mặt Thất gia, rồi ngẩng đầu lên thưởng thức vẻ mặt đang ngủ của Thất gia.
Lông mi cùa anh thật dài.
Ngày thường Thất gia rất lạnh lùng, đặc biệt là ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Ngay cả Mộ An An cũng không rất dám nhìn thẳng anh.
Không chỉ có ánh mắt sắc bén, mà cô còn cảm thấy đôi mắt ấy của anh chỉ cần quét qua một cái là có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ.
Trong lòng Mộ An An có một bí mật nhỏ, cô luôn sợ bị anh nhìn thấu.
“Chú nói chú xem, không có chuyện gì sao lại sinh ra với cái
dáng vẻ đẹp như vậy làm gì chứ ?” – Mộ An An nhỏ giọng lẩm bẩm, giơ tay khẽ chạm vào lông mi của Tông Chính Ngự: “Nếu sau này cháu có rời khỏi Ngự Viên Loan, gặp ai cũng thấy tẻ nhạt, thì phải làm sao đây?”
“Cháu thử có suy nghĩ đó lần nữa xem.
” – Người đàn ông đang nhắm mắt đột nhiên mở miệng nói một câu, doạ Mộ An An muốn nhảy dựng lên.
Cô vừa muốn đứng lên thì bị Tông Chính Ngự giữ lấy eo, đè lên sofa.
Anh áp sát lại gầnMỘ An An nói: “Thế nào, bây giờ đã bắt đầu tính toán rời khỏi Ngự Viên Loan rồi?”
Mộ An An lập tức lắc đầu: “Cháu cả đời này cũng sẽ không rời đi, cho dù chú có đuổi cháu đi, cháu cũng không đi!”
Nói xong Mộ An An liền ôm lấy Thất gia.
“Bé con” – Thất gia giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Mộ An An: “Đi thu dọn một chút đi.
”
“Dạ?” – Mộc An An ngẩng đầu nhìn Thất gia.
Anh một tay ôm Mộ An An đi đến phòng tắm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...