Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội
Mộ An An nhanh chóng nói: “Thất gia, cháu không sao, chỉ là vừa mới tắm xong thấy hơi ngột ngạt, uống chút nước thì sẽ không sao.
Nói xong, Mộ An An liền xoay người nhanh chóng cầm lấy cốc nước trên bàn.
Uống hết nửa cốc nước, mới kìm chế được những suy nghĩ lung tung không nên xảy ra.
Cảm thấy thật xấu hổ.
Một cô gái nhỏ, lại nhịn không được nhớ tới hình ảnh này.
Lại cảm thấy loại cảm giác đó vừa kích thích vừa đẹp đẽ, muốn trải nghiệm nó một lần nữa.
Mộ An An vội vàng lắc đầu, rồi uống hết nửa ly nước còn lại.
“Thật sự không sao chứ?” – Tông Chính Ngự thấy bộ dạng này của cô, có chút lo lắng.
Mộ An An lắc đầu: “Đã đỡ hơn
roi.
Đối diện với ánh mắt của Thất
gia, Mộ An An vẫn có chút chột dạ, lúc này cô liền nói sang chuyện khác: “Thất gia, lão gia hiện tại thế nào rồi?”
Tông Chính Ngự ngồi xuống ghế: “Mới vừa ổn định lại.
”
Mộ An An gật đầu, không nói nữa.
Cúi đầu nhìn xuống mặt bàn, dùng ngón tay chọc một cái.
Tông Chính Ngự vừa thấy bộ dạng này của cô, liền biết cô có chuyện giấu diếm.
Nhưng anh không có lên tiếng, anh muốn xem đứa nhỏ này có thể kéo dài khoảng bao lâu.
Cơ thể Tông Chính Ngự hơi dựa vào lưng ghế, khoanh chân một cách tao nhã, hai tay đan vào nhau đặt ở trên đùi, vẻ mặt có vài phần thưởng thức.
Mộ An An vẫn còn chọc cái bàn.
Ngón trỏ chọc sắp đến trắng bệch.
Cô có điều muốn nói nhưng lại không biết mờ miệng như thế nào.
Phòng làm việc im ắng đến mức, chỉ có ngón trỏ của Mộ An An chọc vào mặt bàn phát ra âm thanh kỳ quái.
Chọc một hồi lâu, bản thân Mộ An An cũng thấy khó chịu.
Cô đột nhiên xoay người lại:
“Thất gia!”
“Hử?” – Tông Chính Ngự nhướng mày, giọng nói có chút lười biếng.
“Cháu đứng mệt quá.
” – Mộ An An nói.
“Vậy trở về phòng đi.
” – Mộ An An
lắc đầu, cô tách đôi chân của Tông Chính Ngự ra, sau đó dang rộng hai chân của cô rồi ngồi lên đùi của Tông Chính Ngự.
Khi cô ngồi xuống như thế này, Thất gia vô thức đưa tay ra ôm lấy eo của Mộ An An để cô không bị ngã.
Mộ An An cầm lấy cổ áo của Thất gia, vẻ mặt nghiêm túc.
Cảm thấy ngồi không thoải mái, lại cử động.
Sắc mặt Thất gia trầm xuống: “Muốn ngồi, thì đừng động đậy!”
Mộ An An nhìn lén Thất gia liếc mắt một cái, không dám lộn xộn nữa.
Cô chỉ sợ Thất gia trực tiếp xách cô đi.
Bị Thất gia cự tuyệt hành động thân mật, Mộ An An một chút cũng không thích.
Cô chơi đùa với cổ áo sơ mi của Thất gia: “Thất gia, làm bác sĩ, có thể không mắc bất kỳ sai lầm nào không?” – Giọng của Mộ An An rất nhẹ nhàng.
Mặc dù sự việc này đã kết thúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...