Khi Giang cầm nhìn thấy Hoắc Chân Chân đi vào phòng wc đóng cửa lại, Giang cầm bí mật đi theo, ở cửa wc nghe được một câu:
“Các người tự mình sắp xếp người cho tốt đi, tôi không muốn cô ta sống qua sáng mai!”
Giang cầm cười lạnh một tiếng, trở về chỗ ngồi ban công như
không có việc gì xảy ra.
Tại biệt thự của Hoắc Hiển.
Khi Hoắc Hiển lái xe đưa Trần Hoa về tới trước biệt thự, liền nhìn thấy bên trong biệt thự một mảnh tối đen, mà cửa sổ bên cạnh còn bị người ta đập vỡ, lúc này sắc mặt hắn liền thay đổi.
Hoắc Hiển cởi mũ bảo hiểm ra, nhảy ra khỏi xe, rồi hét lên: “Mộ An An!”
Bên trong không có ai đáp lại.
Trần Hoa ngẩn người ra, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Hoắc Hiển, cũng ý thức được đã có chuyện gì xảy ra, cô liền nhanh chóng nhảy xuống xe đi theo Hoắc Hiển vào nhà.
“Mộ An An?”
Hoắc Hiển lại hét lên một tiếng, cố gắng tìm chìa khóa trong túi nhưng không tìm được, Hoắc Hiển nóng nảy, trực tiếp đạp cửa “Mộ An An!” Hoắc Hiển một cước đạp cửa phế đi, Trần Hoa đi theo ở phía sau, cảm thấy toàn bộ biệt thự đều đang rung chuyển.
Hoắc Hiển vội vàng đi vào, mượn dùng ánh đèn ngoài cửa, nhìn thoáng qua liền thấy Mộ An An đang cuộn mình trên sô pha.
Hắn tạo ra tiếng động lớn như vậy, nhưng Mộ An An hoàn toàn không có phản ứng lại.
“Mộ An An?”
Hoắc Hiển lại hét lên một tiếng, rồi lao đến trước mặt Mộ An An: “Mộ An An? Mộ An An, cô không sao chứ? Mộ An An!”
Hắn nắm chặt vai Mộ An An, và bắt đầu lắc lư dữ dội.
Mộ An An chật vật giữ cơ thể lại: “Tôi không sao, nhưng anh tiếp tục lắc nữa, tôi sẽ có chuyện đấy.
”
Giọng nói cùa Mộ An An có chút yếu ớt.
Hoắc Hiển nghe thấy giọng nói của cô, lúc này mới có chút nhẹ
nhõm, hắn đỡ Mộ An An: “Có chuyện gì đã xảy ra với cô vậy? Có người đột nhập vào nhà ăn cướp sao?”
“Không có.
” – Mộ An An lắc đầu, đẩy Hoắc Hiển ra: “Không có điện, tôi sợ bóng tối.
”
Cô đưa ra một lời giải thích rất đơn giản, từ sô pha đứng dậy, cô không muốn giải thích thêm về những cuộc gọi quấy rối, và người được gọi là chính nghĩa đó.
Cô không muốn nhiều lời.
Dù sao thì chuyện cũng đã qua roi.
Hoắc Hiển vốn dĩ lo lắng muốn chết, thấy Mộ An An bình tĩnh như vậy, đứng lên cũng không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ngã xuống ghế sô pha, ôm ngực: “Vừa nãy dọa tôi suýt chút nữa tim ngừng đập rồi.
”
Mộ An An quay đầu lại nhìn hắn.
Thấy vậy, Hoắc Hiển lập tức từ trên sô pha ngồi thẳng dậy, lại bổ sung thêm một câu: “Biệt thự này
chính là tài sản riêng của tôi, cô chết ở chỗ này, phiền phức của tôi rất lớn, tôi sợ nhất là phiền phức đấy.
”
Mộ An An: “Vậy tài sản riêng này của anh có hơi tệ rồi, còn bị cúp điện nữa.
”
“Có lẽ là bị đứt cầu dao, tôi sẽ đi kiểm tra ở phía sau, các người ngồi ở bên này, đừng có chạy lung tung.
”
Hoắc Hiển dứt khoát đứng dậy, mượn ánh sáng ngoài cửa, đi về phía căn phòng tiện ích của biệt thự.
Sau khi Hoắc Hiển rời đi, Trần Hoa đang đứng ở cửa mới có chút phản ứng.
Cô ấy tiến lên từng bước, ôm chặt lấy Mộ An An: “An An cậu không sao chứ?”
Mộ An An lắc đầu: “Không sao.
”
Trần Hoa nhìn trán Mộ An An: “Nhưng cậu bị thương…”
“Mình có thể xảy ra chuyện gì được chứ, chỉ là bị người ta nện trúng mà thôi, ngày mai là đỡ rồi.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...