Cho dù không tin vào kỹ năng chuyên môn của Tóc Xoăn, nhưng nhìn bộ dạng hắn trang bị đầy đủ như thế này, cũng là thường xuyên đánh nhau bị thương và tự mình xử lý.
Ngay cả khi không phải là một
chuyên gia y tế, thực hành nhiều cũng sẽ quen tay.
Kỹ thuật của Tóc Xoăn quả thực không mới lạ, xử lý rất tốt.
Mộ An An bị một vết thương nghiêm trọng trên trán, còn lại thì không có vấn đề gì.
“Mộ An An, tôi hỏi một câu.
” -Tóc Xoăn mờ miệng.
“Hỏi đi.
”
“Với thân thủ của cô, muốn giết những người đó rất dễ dàng, nhưng khi tôi xuất hiện, tại sao cô
lại bị đánh?” – Hoắc Hiển hỏi.
Không nói đến thân thủ của Mộ An An, bản thân Hoắc Hiển nhất định cũng không có khả năng.
Chỉ là với tính nóng nảy của Mộ An An, cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.
Hoắc Hiển nhắc tới vấn đề này, khiến Mộ An An nghĩ đến bộ dáng dì Lí gục xuống túm chặt lấy Mộ An An, trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thật lâu sau mới nói: “Tôi đáng bị như vậy.
”
Hoắc Hiển mới vừa băng bó trán cho cô, nghe thấy câu này liền giễu cợt: “Đáng bị như vậy? Cô đáng bị cái gì? Không thể nào, cô cảm thấy người bệnh mà cô làm hại sẽ không thể tự sát được sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” – Mộ An An ngẩng đầu hỏi lại.
Hoắc Hiển sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên muốn đấm ai đó, nhưng nhìn thấy Mộ An An bị thương, lúc này mới buông tay ra.
“Cô sáng suốt một chút, cô gái
kia tự sát thì có liên quan gì tới cô chứ?” – Hoắc Hiển nói: “Cô không nên cảm thấy mình là một bác sĩ chưa làm tròn trách nhiệm chăm sóc.
Bác sĩ cũng là người, không phải ai bác sĩ cũng có thể cứu được.
Bác sĩ chỉ có thể nói, cố gắng hết sức, cứu những gì có thể.
”
Lời nói của Hoắc Hiển, khiến Mộ An An im lặng.
Im lặng đồng thời cũng có phần bất ngờ.
Bởi vì này không giống như một tên xã hội đen chuyên nghiệp,
ngu ngốc, ngày nào cũng đánh nhau, có thể nói là một đại thiếu gia bất cần đời.
Hoắc Hiển tiếp tục xử lý vài vết trầy trên cổ Mộ An An: “Sao lại không nói nữa, xấu hổ vì những gì tôi đã nói sao? Cảm thấy bản thân vừa rồi không đánh trả, đáng tiếc sao?”
Mộ An An nhìn hắn một cái: “Sao anh lại chắc chắn như vậy, tôi không phải cố ý.
”
“Cô gái à, trông rất ít nói, một khi không thích liền trực tiếp động thủ, nói chuyện cũng rất thẳng
thắn.
Nhưng thật ra cô rất lương thiện, cũng rất ôn nhu.
Nhìn cô đối xử với Trần Hoa thì sẽ biết, mặc dù ngoài miệng kêu tôi cút đi, nhưng tôi đối xử với cô hơi tốt một chút, cô sẽ cảm động.
”
Hoắc Hiển than thở xong.
Kết quả vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Mộ An An.
Đôi mắt như vậy, ngược lại khiến hắn xấu hổ, cảm thấy bản thân nói cái gì cũng giống như là đang tỏ tình.
Mặc dù hắn đã sớm nói muốn
theo đuổi Mộ An An, nhưng cái này khác nhau.
Hoắc Hiển có chút không được tự nhiên, trực tiếp đứng lên: “Hay là, cô lên lầu tắm rửa thay quần áo đi, nhân tiện kiểm tra xem trên người còn có vết thương nào khác không, tôi đi tìm quần áo cho cô.
”
Nói xong, Hoắc Hiển liền trốn lên lầu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...