Mộ An An là một học sinh xuất sắc và là thực tập sinh được bác sĩ Trần đánh giá cao, tương lai tỷ lệ ờ lại bệnh viện vô cùng lớn, vì
cái gì lại ở bệnh viện tạo ra sự cố này?
Hiện tại Hoắc Chân Chân nhắc nhở, mọi chuyện liền trở nên rõ ràng hơn.
Vẻ mặt của chủ nhiệm Thường vô cùng nghiêm túc: “Mộ An An, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, để thú nhận sự việc.
”
“Tôi đã giải thích rồi.
” – Mộ An An hơi nâng cằm lên, thái độ bình tĩnh mà kiên định: “Đồ tôi tặng cho Mặc Mặc, các người có thể ở tìm xem, gốm sứ đó hoàn toàn khác.
”
“Còn ngụy biện nữa chứ.
” -Trương Hiểu thêm mắm thêm muối: “Tôi nói này cô gái xấu xí, cô muốn sống yên ồn thì thừa nhận đi.
Nói cách khác cô không làm trọn bổn phận, hủy bỏ tư cách thực tập, cũng sẽ không làm gì cô, dù sao người bệnh cũng đã tự sát.
”
Nói đến đây, Trương Hiểu còn cố ý hỏi Hoắc Chân Chân:”Ghê gớm thật, tiểu thư, cô nói xem trường học có đuổi học cô ta không nhỉ?”
Hoắc Chân Chân: “Chắc là sẽ không, nhưng các người có thể cùng nhau viết tên, để trường
học đuổi học một học sinh đạo đức bại hoại như vậy đi, dù sao người cũng đã tự sát rồi.
”
Trương Hiểu: “Sao lại như vậy được, làm ra loại chuyện như vậy, lại không nhận được hậu quả gì cả! Người cặn bã như thế sống ở trên thế giới này, rất đáng giận.
“Các người đừng có nói lung tung.
” – Nguyễn Ngọc thật sự nghe không nổi nữa.
Nhưng mà cô ấy vừa mới dứt lời, Hoắc Chân Chân liền trừng mắt nhìn cô ấy: “Chị tiền bối à, chị
đây là muốn nói đỡ cho tội phạm giết người sao?”
Nguyễn Ngọc vừa nghe Hoắc Chân Chân nói lời này, ngay lập tức cũng không dám nói thêm nữa, liền cúi đầu xuống.
Nhà giàu quyền quý.
Đắc tội không nồi.
Bác sĩ Trần vẫn chưa nói chuyện, thấy thế liền làm dịu không khí: “Được rồi, chuyện này còn chưa có hoàn toàn xác định, đừng có nói lung tung nữa.
”
Mộ An An thẳng lưng: “Chủ nhiệm, có một số việc nếu nói không rõ, vậy hãy nói đến chứng cớ.
Tôi có làm hai con búp bê, tôi có thẻ mang một con khác đến đây, chứng minh thứ trên bàn này không phải là của tôi.
”
“Về phần bệnh viện bên này, chỉ biết là tôi tặng một con búp bê sứ, nhưng không có bằng chứng nào chứng minh nó là của tôi.
”
“Mộ An An, cô lại còn chối cãi.
” -Trương Hiểu cố ý nói.
Mộ An An liền quét một ánh mắt lạnh lùng qua cô ta: “Tôi hiện tại đang giải quyết vấn đề này với chủ nhiệm, cô liên tục gây rối ở trong đó, đem mũi nhọn chỉ về phía tôi, tôi cũng có thể hoài nghi, người khiến Mặc Mặc tự sát có thể là cô.
”
Tại đây có hình ảnh
Mộ An An bình tĩnh nhìn chủ nhiệm Thường.
Chủ nhiệm Thường vuốt ve cặp kính trên mặt: “Vốn dĩ tôi muốn để cô tự thú, và xử lý nhẹ chuyện này.
Nhưng cô có chết cũng không chịu hối cải, lại còn ở nơi này cãi chày cãi cối, vậy thì tôi sẽ cho cô chứng cứ, để cho cô tâm phục khẩu phục! Bác sĩ Trần!”
Chủ nhiệm Thường nói muốn lấy chứng cứ, liền kêu bác sĩ Trần làm việc.
Mộ An An nhìn bác sĩ Trần bấm USB ờ trong tay, khi hắn bước đến màn hình hiển thị ở phía sau chủ nhiệm Thường, còn cố ý nhìn thoáng Mộ An An.
Mộ An An thẳng lưng, rất kiêu ngạo.
Mộ An An vẫn bình tĩnh và điềm tĩnh ngay cả khi đối mặt với những ánh mắt khác nhau của mọi người ở trong phòng họp.
Cô chưa bao giờ sợ hãi về những điều mà cô chưa bao giờ làm!
Cho dù bác sĩ Trần đang phát video giám sát của bệnh viện.
Trên màn hình lớn đang phát mấy đoạn video ngắn.
.