Mộ An An quét một vòng qua trang phục của Đường Mật.
Chiếc váy đen dài vô cùng gợi cảm, cổ chữ V, mái tóc dài gợn sóng buông hờ hững trên bờ vai hương trầm.
Cô ta vốn dĩ đã xinh đẹp rồi, khí chất lại trưởng thành gợi cảm nữa.
Lúc này lại ăn mặc vậy, trên người còn có một hương thơm
thoang thoảng của cây hương thảo, đặc biệt có sức hấp dẫn.
Nhưng Mộ An An không thích.
“Đường tiểu thư.
”
Mặc dù không thích, nhưng dù sao cô ta cũng là khách, Mộ An An không muốn tỏ ra không giáo dưỡng, cho nên vẫn phải tự nhiên hào phóng chào hỏi.
Đường Mật gật đầu: “An An, về roi à.
Cô ta hơi nghịch mái tóc dài của mình vài cái.
Mộ An An gật đầu, cũng không muốn nhiều lời thêm nữa, liền đi lên lầu.
Nhưng, khi đi ngang qua Đường Mật, Đường Mật đột nhiên duỗi tay ra vỗ nhẹ cánh tay Mộ An An: “Khoan đã, còn có chuyện này.
”
Mộ An An nhíu mày.
Đường Mật cười nói: “Bây giờ cô đi lên tìm Thất gia của cô, đừng có tranh luận với anh ấy, tốt nhất là nói chuyện ngoan ngoãn với anh ấy, anh ấy đang tức lắm đấy.
”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Mộ An An liền trở nên có chút u ám, ánh mắt của cô đã bắt đầu lạnh đi khi nhìn Đường Mật.
Mà Đường Mật không biết là cô ta không nhìn thấy, hay là cố tình phớt lờ đi.
Cô ta tiếp tục nói: “Vừa rồi Thất gia trở về, biết cô không đi làm, lại đi ra ngoài cùng với một nam sinh nên anh ấy vô cùng tức giận Nhưng tôi cũng khuyên, cô hiện tại tuổi cũng không còn nhỏ nữa, hẳn là nên có khoảng trời của riêng mình.
Nhưng mà, Thất gia của cô vẫn là lo sợ cô bị lừa, cho
nên cô đi lên giải thích cho rõ ràng, đừng có cãi lại.
”
Mộ An An liền nhìn ra cô ta hoàn toàn lấy thân phận nữ chủ nhân, để nói với cô những cái này.
Mộ An An rất muốn chất vấn cô ta, cô dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì mà dùng giọng điệu và điệu bộ như vậy, nói chuyện với cô chứ? Đường Mật là tiểu thư quyền quý xinh đẹp do gia tộc Tông Chính ở thủ đô lựa chọn cho Thất gia, mục đích là để hai người ở chung với nhau rồi nảy sinh cảm tình, sau đó đám hỏi.
Trước đó Thất gia đã xác định rõ với Mộ An An, sẽ không chọn Đường Mật.
Mà Mộ An An đối với Đường Mật cũng là khách khí, cho dù hai người có xung đột, cũng là ầm
đấu đá, sẽ không đưa lên bàn cân.
Nhục nhã là một khía cạnh.
Quan trọng hơn, Mộ An An không muốn chỉnh đốn Đường Mật, khi Đường Mật quay về lại gia tộc Tông Chính, cô ta sẽ báo với gia tộc Tông Chính, sờ dĩ buổi hẹn hò với Tông Chính Ngự không thành là vì có một cô gái không biết phải trái luôn ở bên cạnh Tông Chính Ngự.
Mộ An An nhịn nhẫn, cuối cùng lại không nhịn được nữa.
“Đường tiểu thư, việc này là chuyện giữa tôi và Thất gia, sẽ không làm phiền Đường tiểu thư lo lắng, dù sao cô cũng chĩ ở đây làm khách, vẫn nên giữ tâm trạng thoải mái đi.
”
“Tôi chỉ là lo lắng cho cô thôi.
” -Đường Mật mặt không chút thay đổi đáp lại: “Suy cho cùng, trẻ con luôn có chút nổi loạn, cô có cần tôi không, cần tôi đi vào cùng cô, giải thích với Thất gia rằng trè con yêu đương là chuyện bình thường.
”
Người phụ nữ này, luôn luôn có nhiều mưu kế hay.
Mộ An An trong lòng đã nổi cáunhưng vẫn giữ nụ cười trên mặt: “Không cần đâu.
”
Mộ An An muốn đi lên lầu.
Đường Mật lại đi theo phía sau nói: “Vậy cô đi nói chuyện với Thất gia cho cẩn thận, tôi xuống lầu pha một ly cà phê, nếu Thất gia tức giận, tôi còn có thề hòa hoãn lại.
Cô nói xem đây là chuyện gì, sao lại không tin tưởng trẻ con vây chứ?”
Câu nói cuối cùng của Đường Mật, khiến bước chân của Mộ An An, không có cách nào tiến thêm
bước nữa.
Cô ta rất kiêu căng.
Hiện tại ờ trong miệng Đường Mật, toàn bộ đều trở thành cô ta và Thất gia đang yêu nhau ở sau lưng mình, mà khi Thất gia đang trong cơn tức giận, Đường Mật sẽ lấy tư cách là người bầu bạn với Thất gia, giúp đỡ Mộ An An.
Loại giả thiết này thực sự vô cùng khó chịu.
Có vẻ như nếu Mộ An An đi về phía phòng làm việc, không chỉ có thừa nhận bản thân là một
đứa trẻ, còn thừa nhận sự tin tưởng giữa mình và Thất gia chỉ là rác rười mà thôi.
Cuối cùng Mộ An An thẳng lưng quay trở về phòng mình.
Ngay khi cánh cửa đóng lại,Mộ An An mới hối hận.
Cô bốc đồng trờ về phòng, chỉ là muốn cùng Đường Mật phân cao thấp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...