Khi Mộ An An nhìn thấy Thất gia với vẻ mặt nghiêm túc đứng ở trước cửa phòng tắm, cô vẫn chưa phản ứng lại.
Thất gia rất nhanh đã đi tới, ngồi xổm ở trước mặt cô: “Ngã ở đâu vậy?”
Mộ An An nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự, cô có chút bối rối: “Thất gia, cháu không sao, chỉ bị ngã thôi, với lại cái lưng có hơi đau.
”
Vừa dứt lời, Mộ An An vô thức cúi đầu xuống, phát hiện bản thân đang khỏa thân…
“A!”
Mộ An An gào thét dữ dội, hai tay bất lực, che chắn ở phần trên nhưng không che chắn được phần dưới: “Thất gia, sao chú lại vào đây?”
Lúc này, Mộ An An hận không thể có bốn cái tay.
Trong cơn hoảng loạn của Mộ An An, Tông Chính Ngự dường như cũng nhận ra được điểm này.
Vừa mới vào phòng đứa nhỏ, chợt nghe thấy tiếng ngã và tiếng đứa nhỏ la hét nên liền xông vào, cũng không có nghĩ nhiều.
Nhưng lúc này, so với sự hoảng sợ của Mộ An An, thì Thất gia vẫn vô cùng bình tĩnh.
Anh cầm lấy khăn tắm ờ bên cạnh quấn lên người Mộ An An, nhấc người dưới đất lên, đi ra ngoài, rồi đặt ờ trên giường.
Trong khi kéo chăn bông sang một bên để đắp cho Mộ An An, Mộ An An đột nhiên đứng dậy, khiến cho tay của Tông Chính
Ngự không cẩn thận chạm phải ngực của cô.
Mộ An An đau đớn kêu lên một tiếng, rồi nhanh chóng nằm trở lại.
Khuôn mặt của cô lập tức đỏ bừng và có thể chảy ra máu.
So với sự xấu hổ lo lắng của Mộ An An, Tông Chính Ngự vẫn vô cùng bình tĩnh, tiếp tục làm động tác vừa rồi, đắp chăn cho Mộ An An.
Anh xoay người đi về phía phòng quần áo, rồi cầm lấy quần áo
rộng thùng thình đưa cho Mộ An An:”Thay đi, ta đi kêu cố Thư Khanh qua đây kiểm tra cho cháu.
”
Dặn dò xong, cũng không đợi Mộ An An đáp lại, Tông Chính Ngự liền trực tiếp rời khỏi phòng ngủ của cô.
Mãi cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Mộ An An mới hoàn toàn phản ứng lại.
Cô quay đầu nằm sấp, đầu đập xuống giường.
“Thật sự muốn chết mà.
”
Làm sao lại xảy ra chuyện đáng xấu hổ như vậy chứ.
Mộ An An than khóc một hồi lâu.
Trong đầu nhớ về việc vừa rồi Thất gia lao vào phòng tắm, không cẩn thận chạm vào ngực của cô, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Mặc dù ngày đó Thất gia phát bệnh, cô và Thất gia cái gì cũng đều làm hết rồi.
Cơ thể này đã sớm bị sờ soạng từ lâu rồi.
Nhưng dù sao sau một đêm tối
lửa tắt đèn đó, Thất gia cũng không biết cô là ai.
Lần này thì không có giống như vậy.
Mặt đối mặt.
Thật là, vô cùng, ngượng ngùng mà!
“Cốc, cốc, cốc.
”
Đúng lúc Mộ An An đang ảo não xấu hổ, thì có người gõ cửa.
Giọng bác sĩ cố vang lên: “Tiểu thư An An, tôi có thể vào không?”
Mộ An An hung hăng ngẩng đầu lên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...