Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội
Tình địch của cô đã đến, cô vẫn
chưa trải nghiệm qua cảm giác mối nguy, cuối cùng lại bị Thất gia dọa chạy mất.
Mộ An An càng nghĩ càng thích, cô ôm lấy cánh tay Tông Chính Ngự, bước nhanh về phí vườn hoa ở đằng sau.
Nhưng có lẽ là đắc ý vênh váo quá, nên còn chưa đi được hai bước, liền trẹo chân mất thăng bằng ngã vào vòng tay của Tông Chính Ngự.
Tông Chính Ngự đỡ lấy: “Đi phải nhìn đường.
”
Anh cau mày, ngồi xổm xuống kiểm tra mắt cá chân của Mộ An An.
Mộ An An đi giày cao gót, rất dễ bị ngã.
Tông Chính Ngự kiểm tra một vòng, không thấy dấu hiệu sưng đỏ.
“Thất gia, không sao.
” -Mộ An An đứng vững, tiện thể đi hai bước.
Tông Chính Ngự đứng lên: “Lần sau không được phép mang quá ba cm.
”
Mộ An An rất ngoan ngoãn gật đầu: “Được!”
Tiệc rượu Ngự Viên Loan kết thúc thì đã gần 0 giờ, Tông Chính Ngự yêu cầu quản lý sắp xếp khách khứa rời khỏi cuộc chơi, có không ít khách khứa trực tiếp vào ở Ngự Viên Loan, do Tông Chính Ngự tự mình sắp xếp.
Có thể thấy, thân phận của những vị khách này không hề đơn giản.
Mộ An An phụ trách tiễn Trần
Hoa.
Hai người cùng nhau đi ra tới bên ngoài biệt thự.
Xe bên ngoài đã đợi sẵn, Mộ An An đích thân yêu cầu La Sâm đưa Trần Hoa trở về biệt thự nhỏ gần bệnh viện tâm thần.
Mộ An An: “Hôm nay chơi vui không?”
Giọng điệu Mộ An An khá là nhẹ nhàng.
Mặc dù ý thức được việc bị tống tiền, thậm chí sẽ bị tống tiền và bị
lợi dụng trong một thời gian dài.
Nhưng sau chuyện của Đường Mật, tâm tình của Mộ An An vẫn khá vui vè
“Cũng được, cảm thấy thực sự được mở mang tầm mắt.
”
Trần Hoa nói: “Hoàn toàn khác với tiệc rượu ở trang viên Hoắc gia.
”
Tiệc rượu này, Trần Hoa mới thật sự hiểu được, sự hàm dưỡng của một người giàu có thực sự.
Khi ở Hoắc gia, những người
được gọi là thiên kim tiểu thư đó đã đánh giá cô ấy, coi thường hình dáng của cô ấy, còn nói quần áo và trang sức trên người cô ấy đều là không đủ đẳng cấp.
Nhưng ở nơi này sẽ không.
Thậm chí có một vài tiểu thư rất xinh đẹp chủ động tới bắt chuyện Trần Hoa, còn khen ngợi cô ấy nữa.
“Vậy là tốt rồi.
” – Mộ An An nói: “Mấy lần mình nhìn thấy cậu ở một mình, còn lo lắng cậu không vui.
Hôm nay mình chăm sóc Thất gia, không chú ý đến cậu.
”
Mộ An An cảm thấy ngượng ngùng, dù sao hôm nay cô quả thực trọng sắc khinh bạn.
Trần Hoa mỉm cười: “Mình thấy cậu và Thất gia, vô cùng đẹp đôi, trai tài gái sắc, xứng lắm.
”
“Lời này, mình vô cùng thích nghe.
” – Mộ An An gật đầu đồng
ý-
Hai người nhìn nhau rồi cười rộ lên.
“À đúng rồi, Hoắc Chân Chân buổi tối có ca trực ở bệnh viện, cô ta có xuất hiện không?” -Mộ
An An thuận miệng hỏi một câu.
Hai người đã đi ra khỏi cửa biệt thự.
La Sâm mở cửa ghế phía sau.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...